Chương 18

An Xảo Nhi nhìn đến mất hồn mất vía, lại

không

dám lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái phó với danh nghĩa dạy học, vừa kéo vừa ôm Hoàng đế.

thật

vất vả mới đợi được

một

thùng trúc đựng mộc tiễn đều bị bay xuống đất, quân thần hai người lúc này mới trở vào trong cung.

hiện

giờ bài trí trong cung đều được nội thị giám thay đổi

một

lần nữa. Nhuyễn tháp

nhỏ

hẹp ban đầu

đã

không

còn thấy bóng dáng, thay vào đó là

một

chiếc hoành tháp bằng gỗ hương có kèm theo chiếc bàn con, nằm

trên

đó đọc sách, ăn uống rất thuận tiện.

Dùng khăn ấm lau chùi bề mặt, hộp thức ăn đựng điểm tâm Thái phó mang tới được bày

trên

chiếc giường con của hoành tháp.

“Dư Phương Trai nổi danh ở Giang Nam mở chi nhánh tại kinh thành, thần nghĩ Hoàng thượng chưa chắc

đã

nếm qua điểm tâm mật quả của nó, cho nên mới cố ý mang vào cung để Hoàng thượng nhấm nháp.” Thái phó cởi ngoại y, nửa nằm

trên

hoành tháp, sau khi bảo đám thị nữ phục vụ trong tẩm cung lui ra, bèn ngồi xuống bên cạnh tiểu Long Châu giới thiệu.

Món điểm tâm mới lạ này, quả thực đều là những món Niếp Thanh Lân chưa từng ăn qua. Thân tại hoàng tộc có nỗi bi ai của hoàng tộc, ở ngự thiện phòng đều là những lão già kỹ lưỡng, phàm là hoa quả điểm tâm hơi chút mới mẻ, đều

không

thể tùy tiện trình vào trong cung. Bằng

không

thì

mộtngày nào đó chủ tử tâm huyết dâng trào, noi theo nàng quý phi nào đó mùa đông đòi ăn vải, trong lúc nhất thời

không

kiếm ra, chẳng phải là muốn mạng ngự thiện phòng sao?

Cho nên Thái phó đại nhân mang tới những món quà vặt ngoài cung này, đều là những món Niếp Thanh Lân từ trước đến nay chưa từng thấy qua. Vớt

một

miếng mật quả bỏ vào miệng, hương vị quả nhiên chua chua ngọt ngọt.

Mấy ngày nay bọn hạ nhân cẩn tuân mệnh lệnh của Thái phó,

không

dám lấy bất cứ món quà vặt nào đưa cho Hoàng thượng giải thèm. Giờ đây

mộthộp điểm tâm đầy ụ bày ngay trước mắt, cho dù là Thái phó đại nhân tẩm thạch tín, cũng phải nếm thử

một

phen.

Tiểu Hoàng đế trong lúc nhất thời ăn đến quên cả trời đất.

Thế nhưng nàng mới ăn được vài miếng, bỗng bị Thái phó đại nhân túm lấy lôi vào trong lòng. Thái phó thân thiết mở miệng: “Hoàng thượng mới vừa giơ cung bắn tên nhất định là mệt lắm rồi, cứ nằm xuống nghỉ ngơi

đi, để thần hầu hạ thánh thượng nhé.”

nói

xong liền nhón lấy quả táo thấm đầy mật ong,

nhẹ

nhàng đặt lên cánh môi hoàng thượng.

Niếp Thanh Lân có chút khốn quẫn, hơi há mồm muốn ngậm táo, nhưng ngón tay của Thái phó cứ đè quả táo kia

trên

cái miệng

anh

đào lăn qua lộn lại, cố ý

không

bỏ vào miệng

nhỏ

của nàng.

Vài lần như thế, quả táo đẫm mật

đã

tẩm ướt cánh môi phấn nộn khiến nó trở nên bóng loáng, tỏa ra vị ngọt, dụ dỗ người khác hận

không

thể

mộtngụm hung hăng mυ"ŧ vào.

Hai tròng mắt Thái phó bắn ra tia sáng mờ ám,

đang

định cúi đầu dùng miệng mình thưởng thức hương vị chua chua ngọt ngọt của Dư Phương Trai, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng “loảng xoảng”, phá vỡ bầu

không

khí ngọt ngào.

Niếp Thanh Lân sớm

đã

phát giác ra tình thế

không

bình thường mới vừa rồi, khổ nỗi

không

có cách nào thoát ra được, nhân cơ hội này bèn vội vàng giãy ra khỏi lòng Thái phó, hướng ra ngoài

nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?”

Chỉ nghe An Xảo Nhi ở ngoài phòng kinh sợ bẩm: “Là nô tỳ chân tay vụng về,

không

cẩn thận đánh vỡ tách trà ạ.”

Niếp Thanh Lân nghe xong trong lòng cả kinh, thầm nghĩ Xảo nhi tuyệt

không

phải người lỗ mãng, hôm nay sao lại nhè lúc ôn thần này ở tẩm cung mà phạm lỗi chứ?

Vội vàng xoay người lại nhìn thần sắc Thái Ppó, quả nhiên mặt đầy sát khí, nhìn điệu bộ này chính là muốn sai người lôi An Xảo Nhi ra ngoài đánh chết, liền vội vàng thừa dịp trước khi Thái phó phát uy cướp lời mở miệng: “Đồ nô tài vụng về, còn

không

mau

đi

ra ngoài sân tự vả vào miệng.”

Tiểu Hoàng đế hiếm có khi nào phát uy như thế, Vệ Lãnh Hầu sao lại

không

biết dụng ý của nàng?

hắn

thản nhiên

nói: “Thánh thượng phát khởi long uy quả thực có chút khí thế của cao tổ Hoàng đế.”

Lời

nói

ám chỉ vẻ

không

hài lòng, Niếp Thanh Lân liếʍ liếʍ mật ong

trên

môi, vô tội chớp mắt.

Thái phó đại nhân nhìn đầu lưỡi phấn nộn kia,

một

cỗ tà hỏa

không

biết từ đâu bỗng dâng lên.

Nhưng

không

đợi

hắn

túm lấy Hoàng đế, Long Châu tử

đã

thẳng người dậy trèo xuống tháp, cung kính

nói

với

hắn: “Thái phó đại nhân cứ nghỉ ngơi

đi, bụng trẫm hơi đau, muốn

đi

nhà xí.”

Dứt lời liền ôm bụng rồng chui vào nhà xí.

Niếp Thanh Lân dây dưa trong nhà xí nửa ngày, phát

hiện

Thái phó đại nhân

đã

đi

rồi, lúc này nàng mới thở phào

một

hơi.

Lúc này, An Xảo Nhi cũng

đã

vào nội điện, mặt mày hơi sưng đỏ, thoạt nhìn vừa rồi dùng sức

không

nhẹ.

Niếp Thanh Lân phất tay bảo những cung nhân khác lui ra ngoài, kéo tay An Xảo Nhi lại, đau lòng

nói: “Bảo ngươi vả miệng, sao ngươi lại dùng sức thế chứ? Đối phó vài ba cái là được mà.”

An Xảo Nhi

nhẹ

giọng

nói: “Thị vệ của Thái phó đều ở trong viện, sao lại làm giả được.

không

muốn liên lụy đến chủ tử, dĩ nhiên là phải cố sức

mộtchút.”

Niếp Thanh Lân nhìn người cung nữ săn sóc mình từ

nhỏ

đến lớn, thở dài

một

tiếng. Vươn tay lấy thuốc mỡ trong cái hộp bày

trên

bàn, lờ

đi

sự

né tránh của An Xảo Nhi, đích thân thay nàng ấy bôi

một

lớp thuốc mỏng lên hai gò má sưng đỏ. Bôi thuốc xong, nàng mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Sao hôm nay ngươi lại

không

cẩn thận như vậy, nhè lúc

hắn

ta ở đây mà làm vỡ tách trà?”

Sắc mặt An Xảo Nhi cứng lại, nhớ tới bản thân qua khe cửa nhìn thấy

một

màn vừa rồi, do dự hồi lâu mới hỏi: “Hoàng thượng... Khi Thái phó ở cùng Người

thì

thế nào?”

Cặp mắt to của Niếp Thanh Lân hơi hơi híp lại: “Thái phó đại nhân quyền cao chức trọng, lúc lạnh lúc nóng ai mà đoán được, nhưng may mà ngoại trừ thỉnh thoảng tâm tình

không

tốt răn dạy Trẫm đôi câu, những lúc còn lại đa phần

không

quá khó khăn.”

Nàng trả lời như thế, An Xảo Nhi

không

biết hỏi gì thêm. Hai người đều là hai



nương khuê các chưa gả ra ngoài,

không

biết thảo luận những chuyện khó

nói

này như thế nào.

Nhất là tiểu chủ tử vẫn luôn giả làm bé trai, nếu như Thái phó

thật

có ý khinh bạc hoàng thượng... vậy Vệ Lãnh Hầu vang danh kinh thành chẳng phải là bị đoạn tụ chi phích hay sao?

An Xảo Nhi vẫn còn muốn nhắc nhở Hoàng thượng, lại bị Niếp Thanh Lân ôn hòa cắt đứt: “Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện vô dụng này nữa. Nếu như Thái phó

thật

sự

muốn bắt ta và ngươi,

thì

chúng ta có thể làm gì? Nên làm thế nào, trong lòng Trẫm tự có tính toán, chỉ là hành động như hôm nay, sau này ngươi tuyệt đối đừng làm ra nữa. Nếu như ngươi có sơ xuất gì, Xảo Nhi định nhẫn tâm bỏ lại Trẫm lẻ loi trong thâm cung đại nội này sao?”

Lời này vừa

nói

ra, An Xảo Nhi lập tức hiểu

rõ, người khác đều nghĩ tiểu chủ tử tuổi

nhỏ

dễ bắt nạt, nhưng nàng biết rất



vẻ thông tuệ của chủ tử. Tình hình kia bản thân nàng cũng biết, trong lòng Hoàng thượng sao có thể

không

có tính toán chứ? Nàng ấy có chủ ý của mình,

không

muốn bản thân bị vạch trần, nếu mình

nói

ra, ngược lại

sẽ

khiến Hoàng thượng khốn quẫn. Vì vậy bèn ngấn lệ gật đầu đáp vâng, hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt thay y phục xong liền lui xuống.

Niếp Thanh Lân nằm xuống giường, xuất thần nhìn cây cung được treo

trên

tường.

Khoảng thời gian trước Thái phó lạnh lùng với mình, nàng lại cảm thấy an lòng. Vốn nghĩ rằng chỉ cần an phận thủ thường, hành

sự

tùy theo hoàn cảnh, có lẽ có thể bảo toàn được tính mạng

một

thời gian.

hiện

tại xem ra, thực

sự

là họa vô đơn chí. Tâm tư

không

ai có thể nhìn thấu của Thái phó đại nhân bỗng dưng đều dùng hết

trên

người nàng, quả nhiên là nhìn trúng nàng

không

cha

không

mẹ, đơn độc lẻ loi, tuổi

nhỏ

dễ bắt nạt đây mà!

Mặc dù nàng có sở trường đoán ý qua lời

nói

sắc mặt, thế nhưng bụng dạ quanh co đen tối của Thái phó đại nhân nàng há có thể nghiên cứu thấu đáo được sao?

Trong sách tài tử giai nhân tuy khiến người ta hâm mộ, nhưng khi đặt vào

hiện

thực, những nữ tử lén cha lén mẹ vụиɠ ŧяộʍ gặp tình lang có mấy ai có được kết quả tốt? Huống chi là cái loại quân thần làm trái với luân thường đạo lý triều cương?

Vả lại cho dù Thái phó đến tột cùng là có thích nam tử hay

không,

thì

đám tiểu thϊếp trong phủ Thái phó cũng

không

phải chỉ để trang trí. Tứ phu nhân kia thế nào? Thanh xuân mềm mại, xuất thân danh môn, từng được Thái phó ân sủng, kết quả ra sao?

Nam nhi vốn dĩ

đã

bạc tình, nam nhi thân tại danh lợi càng bạc tình hơn. Cho nên bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ mình là giai nhân, Thái phó đáng sợ kia lại càng chẳng có dây mơ rễ má gì với tài tử nhu tình mật ý, thâm tình thắm thiết.

Bản thân nàng nếu thực

sự

là nam nhi, có lẽ

sẽ

buông bỏ tôn nghiêm thể diện, dây dưa cùng Thái phó. Thế nhưng nàng

không

phải là hoàng tử

thật, nếu như đến lúc Thái phó đại nhân cởi y phục ra, mới phát

hiện

cái chuyện mất hứng này... Coi như Thái phó nam nữ

không

kiêng, nhưng nàng giả mạo hoàng tử,

một

khi bị bại lộ, bị đám người có lòng dâng tấu,

thì

sẽ

phá hỏng đại kế của Thái phó. Vệ hầu từ trước tới nay đều là quyết đoán dứt khoát, lúc phát

hiện

ra manh mối, nhất định

sẽ

nhổ cỏ tận gốc,

không

lưu hậu hoạn.

Đó là lý do mà nàng có thể có chút khẳng định, Thái phó nhất định chưa phát

hiện

ra bí mật của nàng, bằng

không

e rằng

hắn

sẽ

không

an nhàn thoải mái, trêu chọc mình giống như trêu chọc sủng vật thế kia đâu.

Sắc đẹp và Vương quyền, đề mục lựa chọn thế này đối với nam tử bày mưu lập kế dã tâm bừng bừng như Vệ Lãnh Hầu mà

nói, tuyệt

không

phải là

một

về đề quá khó để lựa chọn. Cho dù là phụ hoàng hôn quân hoang da^ʍ vô độ, nếu có cơ hội cho ông ấy lựa chọn,

thì

cũng

sẽ

vứt bỏ mỹ nhân mà giữ lấy giang sơn. Suy cho cùng, ngồi

trên

bảo tọa cao cao kia, muốn dạng mỹ nhân gì

không

phải là dễ như trở bàn tay sao?

Aiz, chỉ là

không

ngờ Thái phó lại bị đoạn tụ chi phích khó

nói

ra kia, quả nhiên còn truỵ lạc hơn cả phụ hoàng nữa!

Niếp Thanh Lân là loại người lười biếng đến phát rầu, hôm nay bị An Xảo Nhi dấy lên phiền muộn

một

hồi, nhưng chỉ là

một

hồi mà thôi. Huyết khí

không

đủ, cơn buồn ngủ dâng lên, liền chôn mặt vào chăn mà ngủ.

Trái lại, ở trong mơ nàng nghiêm túc suy nghĩ: Săn bắn? Có thể xuất cung giải sầu, ngược lại là chuyện tốt mà...

An Xảo Nhi vốn lo lắng Thái phó lại tới quấy rầy hoàng thượng, thế nhưng mấy ngày sau vẫn

không

thấy Thái phó ló đầu ra.

Bởi vì...

một

đại

sự

chấn kinh toàn quốc

đã

phát sinh.

Văn võ toàn triều, ai cũng

không

ngờ tới Vệ Lãnh Hầu bỗng dưng

âm

thầm lặng lẽ, nội trong

một

đêm liền san bằng địa khu Bình Tây có tiếng là binh hùng tướng mạnh.

Vệ Lãnh Hầu

thật



một

võ tướng kỳ tài am hiểu tập kích nhanh như thiểm điện. Lại có thể nhân cơ hội An Tây Vương trình hiến giường ngọc, phái nhân thủ xâm nhập vào trong đội ngũ gả nữ nhi của An Vinh vương gia, vào đúng lúc cháu ngoại An Tây Vương cử hành hôn lễ

thì

gây rối loạn, nhất cử đắc thủ, ám sát An Tây Vương.

Cùng lúc đó, hắc kỳ quân mà Thái phó đích thân bồi dưỡng bắt đầu công thành hãm trận. Phụ tá thân tín của An Tây Vương rất trung thành, dưới tình huống rắn mất đầu cũng

không

chịu bó tay chịu trói. Trong lúc tử thủ cửa thành,

thì

lại thả bồ câu đưa thư thỉnh cầu tiếp viện từ Du Bắc vương và Lĩnh Nam vương gần đó.

Thế nhưng Du Bắc vương Niếp Thụ Nguyên, Lĩnh Nam vương Niếp Lộ Viễn phái binh

đi

cứu viện, ở địa giới Bình Xuyên lại bị cây đổ, tướng sĩ chặn đường mượn cớ Bình Xuyên Vương tiến kinh diện thánh xem bệnh,

không

có chỉ lệnh của Phiên vương, bọn họ

không

dám tùy ý cho phép để binh mã

đi

qua.

Binh mã của Du Bắc vương và Lĩnh Nam vương muốn mạnh mẽ xông qua trạm kiểm soát. Kết quả tướng sĩ đối phương ai nấy đằng đằng sát khí, dũng mãnh phi thường, vũ khí móc ra đều lạ lùng và có hình dạng như liêm đao, chém chân ngựa như hái rau.

Đám tướng sĩ hung hãn như thổ phỉ thế kia nào có giống thủ hạ của Bình Xuyên Vương bệnh lao mãn tính chứ?



ràng chính là tinh binh được bố trí của Vệ Lãnh Hầu!

không

kịp chờ đến lúc tiếp viện cho An Tây vương, binh mã hai phe tại lộ khẩu Bình Xuyên

đã

hao tổn quá nửa.

Tính tình Du Bắc vương cũng lỗ mãng y như An Tây Vương, quan hệ tư giao giữa hai người rất thân thiết. Y vẫn khư khư cố chấp, muốn xông qua ải cứu viện. Nhưng Lĩnh Nam vương Niếp Lộ Viễn lại là kẻ khôn ngoan, vừa nhìn thấy tình thế kia

thì

trong lòng hiểu



Vệ Lãnh Hầu

đã

trù tính rất lâu, bố trí chu đáo, kiếp nạn này An Tây Vương có chạy đằng trời cũng

không

thoát. Đắn đo suy nghĩ, vẫn là phải bảo tồn thực lực tự bảo vệ mình thôi.

Vì vậy tiên phong rút lui, quay về Lĩnh Nam. Du Bắc vương

một

cây làm chẳng nên non, có mắng Lĩnh Nam vương lâm trận bỏ chạy cũng chỉ tốn công vô ích,

thật

vất vả mới xông qua phòng tuyến

một

cách vô cùng thê thảm, thế nhưng chiến dịch Bình Tây cũng

đã

viên mãn kết thúc.

Đại quân Vệ thị vòng trở lại,

không

cần tốn sức

đã

tiện tay xử lý sạch

sẽ

đám tàn binh

đang

cực kỳ mỏi mệt kia, ngay cả Du Bắc vương đích thân dẫn binh cũng bị nhốt trong cũi gỗ, tụ họp cùng gia quyến thân tín của An Tây vương áp giải trở về kinh thành.

Hai ngày này, tuyến báo của các lộ phủ nha lui tới

không

ngừng, bụi đất cuồn cuộn

trên

quan đạo tại dịch trạm

không

có lúc nào được tiếp đất.

Đợi đến lúc các đạo nhân mã tìm hiểu, Vệ gia quân

đã

chiến thắng hoàn triều rồi.

Đại quân chiến thắng tiến vào cổng thành ngày đó, toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều náo động, chen chúc hai bên đường lớn mong ngóng chiêm ngưỡng dáng vẻ hắc kỳ quân mặt xanh nanh vàng trong truyền thuyết.

Vệ Lãnh Hầu đích thân mang theo tiểu Hoàng đế lên thành lâu khao ba quân tướng sĩ đại thắng khải hoàn, còn Binh Bộ Thị Lang

thì

đã

sớm phụng chỉ ra ngoại thành cách trăm dặm đón tướng sĩ.

Đợi đến khi y tận mắt nhìn thấy trang bị của hắc kỳ quân đều là vũ khí tân tiến do quân khí giám chế tạo,

sự

tình phỏng đoán trước đó lập tức sáng tỏ.

Lòng dạ của Vệ hầu lại có thể thâm sâu đến thế... Thượng Ngưng Hiên bỗng nhiên cảm thấy sau lưng tuôn mồ hôi lạnh, chẳng biết tại sao, y luôn cảm thấy lòng y bắt đầu

không

còn yên ổn nữa...

Trong đám bách tính thượng tầng hết ăn lại nằm hục hặc lẫn nhau, chỉ biết rằng hôm nay có thể nhìn thấy phong thái của Thánh thượng và Thái phó đại nhân.

Tuy loan giá của Thánh thượng mạn che trùng trùng, bọn họ lại

không

thể ngẩng đầu nhìn trộm long nhan, nhưng Thái phó đại nhân Định Quốc Hầu

thì

lại

không

như thế!

Vệ Lãnh Hầu

không

ngồi ngay ngắn

trên

xe ngựa, mà là cưỡi

trên

chiến mã cao to, mặc

một

thân khôi giáp lấp lánh ánh bạc,

anh

khí ngời ngời, mày kiếm mắt lạnh, khiến cho nữ tử toàn kinh thành trông thấy mà lòng run rẩy.