Chương 1: Lời Mở Đầu

Tiếng giày cao gót vang vọng dọc hành lang. Tôi dừng lại trước một cánh cửa lớn.

"Ngài Angela, chuẩn bị đã hoàn tất" Người hầu Emma, thông báo cho tôi và tôi hít một hơi thật sâu. Tôi mặc chiếc váy trắng tinh, cảm thấy có chút chật chội. Tôi nhìn lại. Hết thảy mười người bạn, tất cả đều ăn mặc giống nhau, đang đứng đó cùng nhau. Chắc hẳn mọi người cũng đang lo lắng phải không. Mọi người ai cũng có chút lo lắng nhưng đều mỉm cười với tôi.

Tôi nhìn từng người và gật đầu, bảo họ không cần phải lo lắng. Hôm nay là lễ đăng quang của tôi.

Chiếc váy trắng tinh có họa tiết hoa hồng đã trở thành biểu tượng của tôi, nổi bật dưới ánh sáng và được thiết kế riêng cho ngày hôm nay. Đôi bông tai mà tôi đang đeo là đôi bông tai hoa hồng xanh mà cha đã tặng khi tôi còn ở tuổi cập kê, Tôi còn đeo một chiếc dây chuyền có mặt là hình bông hoa hồng đỏ thẫm tôi luôn trân trọng như nó như là thứ quý giá nhất bởi nó là kỷ vật của mẹ. Mỗi khi tôi vuốt ve nó, tôi cảm như bớt căng thẳng đi.

Hình ảnh mà mẹ tôi - Annaliese nhìn thấy trong “giấc mơ tiên tri” của bà, hôm nay đã bước đến trang cuối cùng. Từ giờ trở đi, tôi, nữ hoàng, sẽ phải lèo lái đất nước này mà không có bất kỳ người hướng dẫn nào. May mắn thay, tôi có nhiều người bạn tài năng được mẹ tôi dìu dắt. Tôi không lo lắng vì tôi không phải chiến đấu một mình, nên tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Vẫn còn có tiếng xì xào phát ra từ đại sảnh, nhưng ở hành lang đối diện với cửa chỉ có mười một người nên rất yên tĩnh. Khi quay mặt về phía những người bạn của mình trước cửa, tôi nhấc lên chiếc váy đã được sắp xếp hoàn hảo của mình và cúi đầu chào họ. Khi Nữ hoàng của vương quốc, đột nhiên cúi đầu ở tư thế cao nhất, bạn bè của tôi đều giật mình.

Thở dài một tiếng, người hầu Emma mới nói: "Hành động như vậy, quả nhiên là ngài Angela a."" Không khí vì đó mới bình tĩnh trở lại.

"Cảm ơn mọi người rất nhiều. Tương lai mà mẹ ta nhìn thấy chỉ đến hôm nay thôi. Từ ngày mai, chúng ta sẽ nắm tay nhau, hỗ trợ lẫn nhau, và dù có chiến đấu, chúng ta cũng sẽ đoàn kết đất nước này. Chúng ta phải tiến về phía trước. Trong cuộc nội loạn gần đây, có rất nhiều người bị thương và một số khu vực đã bị phá hủy. Dù cho chúng ta đã chuẩn bị từ lâu, nhưng mọi thứ vẫn chưa diễn ra tốt đẹp. Bao gồm cả việc tái thiết khi ba quốc gia hợp chung làm một, chúng ta sẽ cùng nhau tiến về phía trước. Sẽ khó khăn hơn bao giờ hết, nhưng... Mọi người sẽ đồng hành cùng ta đến cùng chứ?"

Ký ức tuổi thơ, trách nhiệm nặng nề khi làm Honey Rose và người mẹ mà tôi chỉ có thể gặp trong ký ức. Điều này làm cho tôi vô cùng xúc động, mắt tôi hơi ươn ướt.

“Tất nhiên,” Emma trả lời, và bạn bè của tôi cũng làm theo.



Tôi lấy ngón tay lau nước mắt và nhìn vào khuôn mặt mọi người, thở dài nhẹ nhõm.

"Ngài Angela, đã đến lúc rồi..." Emma giục tôi và tôi cúi xuống trước cánh cửa dẫn vào đại sảnh. Mia treo một tấm màn che bằng ren có thêu hoa hồng trên đó. Chiếc khăn che mặt tôi dùng là chiếc mà bố tặng cho mẹ trong dịp đám cưới, bây giờ bố lại tặng nó cho tôi. Người hộ tống hôm nay là Leo, anh nhẹ nhàng đưa tay ra và giúp tôi đứng lên. Tôi nắm lấy tay anh, đứng dậy và duỗi thẳng lưng như thể tôi đã sẵn sàng.

"Gặp lại sau nhé""

Bạn bè tiễn tôi đi. Cánh cửa lớn mở ra, mọi người tụ tập trong sảnh đều nhìn tôi.

"Em đến đây. Leo, hãy hộ tống em!" Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Leo khi anh ấy gật đầu bên cạnh tôi.

Trong đại sảnh, tôi nhìn thẳng vào ngai vàng đã được chuẩn bị sẵn cho lễ đăng quang, hai bên là ba người mặc lễ phục giống như những người bạn của tôi.

Lễ cưới dưới đánh nghĩa đăng quang. Hôm nay, tôi trở thành tân nữ hoàng của đất nước và cũng là ngày kết hôn của mình.

Bước từng bước một tới ngai vàng.

"Mẹ. Liệu giấc mơ cuối cùng của chúng ta có thành sự thật....... Ở đâu đó, mẹ có đang dõi theo con không?

Tiếng giày cao gót lan khắp đại sảnh như gợn sóng trên mặt nước, tiếng ồn ào huyên náo ban nãy cũng im bặt.