Chương 2: Con Gái Của Hầu Tước Freisen

Câu chuyện này kể về tôi và con gái tôi, tất cả bắt đầu từ “giấc mơ tiên tri” mà tôi có. Bước đầu tiên của một câu chuyện dài... "Câu chuyện của Annalise.""

"Anh hai ơi, cùng chơi nào!"

Tôi là Annaliese Tron Freisen, là con thứ hai của Hầu tước Freisen và là con gái luôn được cha yêu quý. Tôi đang kéo theo một con thú nhồi bông lớn, mái tóc xoăn màu hồng dâu bồng bềnh khi tôi đến thăm anh trai mình ở phòng bên cạnh. Tôi là con thứ hai của Hầu tước Freisen và là con gái được cha yêu quý.

Khi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của anh trai mình, tôi nghiêng đầu một cách dễ thương.

“…Anh không thích, bởi vì mẹ luôn mắng anh khi chơi với Anna!”

" Không biết đâu, không được chơi với anh hai, không thích đâu, không thích đâu."

Nhìn thấy đôi mắt tím như thạch anh tím của tôi rưng rưng nước mắt, anh tôi có chút đau lòng.

"Anh hai là đồ ngốc!!!"

Những giọt nước mắt tích tụ trong mắt cứ thế tràn ra và tôi bắt đầu khóc thành tiếng.

".... Anna!"

Anh trai tôi, Sacha Neal Frazen, hơn tôi một tuổi, bối rối không biết phải làm gì khi tôi khóc, bắt đầu khóc cùng tôi. Thông thường, khi cả hai đều khóc, nữ vương đáng sợ của chúng tôi sẽ nhanh chóng xuất hiện.

"Sasha, Anna!!!"

Thế rồi cả hai đều bám lấy nữ vương và cùng òa khóc. Nữ vương xinh đẹp này là mẹ của chúng tôi. Bây giờ cô ấy đang giữ lấy váy, cô ấy xinh đẹp như một bông hoa lớn, được mệnh danh là bông hoa của vương quốc Twice và vẻ ngoài luôn toát lên vẻ sang trọng như một nữ hoàng. Nàng cúi xuống nhìn và ôm cả hai chúng tôi cùng một lúc.

"Hai con vì sao lại khóc?""

"Anh hai không chịu chơi với con""

"Mẹ sẽ mắng con nếu con chơi với Anna""

Sau khi nghe điều này, Nữ hoàng bối rối thở dài. Trong phút chốc đó, tôi đã có chút giật mình.

"Cả hai anh em đều khóc vì một chuyện tầm thường như vậy hay sao?""

Ngay khi còn nhỏ, tôi đã rất nhạy cảm với những thay đổi từ trong giọng nói của mẹ, nên tôi đã nắm thật chặt tay anh trai đang khóc cùng tôi. Anh trai chắc hẳn cũng cảm thấy điều gì đó nên anh ấy cũng nắm chặt tay tôi. Những giọt nước mắt nhanh chóng rút đi và tôi lau mắt bằng con thú nhồi bông đang cầm. Tôi suy nghĩ rất nhiều về việc làm sao để thoát khỏi nữ vương. Khi tôi đang suy nghĩ về lựa chọn tốt nhất... cánh cửa phòng anh trai đột nhiên mở ra.

"Ta nghe thấy Sasha và Anna khóc, lại đánh nhau à?""

"Bố!"" Khi nhìn bố, mắt tôi trợn to lên rồi chạy trốn sau lưng bố, nắm thật chặt tay anh hai, cố gắng kéo lê anh ấy đi. Tôi nắm chặt ống quần của bố. Nếu chúng ta trốn sau lưng ông ấy, Nữ vương sẽ không mắng chúng ta. Điểm yếu của mẹ tôi chính là bố tôi và ngược lại, nhưng điểm yếu nhất của ông ấy lại chính là tôi. Bố đối với tôi lúc nào cũng ngọt ngào, luôn luôn quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi thấy thương anh hai khi bị mẹ mắng nên đã tự nghĩ ra ý định cùng nhau trốn sau lưng bố.

" Có chuyện gì vậy?" Tôi được bố nuông chiều, mẹ cũng không còn cách nào khác. Lần này mẹ chỉ biết thở một hơi thật dài.

Dù chỉ mới 3 tuổi 7 tháng nhưng tôi đã có sự hiểu biết tinh tế về mối quan hệ giữa người lớn. Chỉ cần ở phía sau lưng bố, tôi luôn cảm thấy an toàn.

"Anh à, đừng chiều chuộng Anna quá!"



"Chiều chuộng con bé không phải rất tốt sao? Bởi vì con là cô bé dễ thương, cô con gái bé bỏng của bổ! Này, Anna có phải không nào?"

Nữ vương nghe xong cũng hết cách không nói thêm gì nữa. Cuộc sống hàng ngày của chúng tôi diễn ra như thế đấy. Anh hai và tôi lớn lên trong ngôi nhà hầu tước này, hàng ngày đều cảm nhận được sự chiếu cố ân cần và nuông chiều của bố mẹ.

...

Anh trai Sasha của tôi rất trầm tính, thích đọc sách và nghiên cứu, và thường bị nhầm là tính cánh của một người con gái. Mặt khác, tôi đã trở thành một cô gái rất tomboy, không còn là một tiểu thư giàu có nho nhã nữa. Tôi chạy đi chơi khắp nơi, tỏ ra tò mò với đủ thứ. Và anh tôi có vẻ như rất phụ thuộc vào tôi.

Vào hôm đó, mẹ tôi bắt đầu cho tôi học cưỡi ngựa và tôi rất nhanh cưỡi được ngựa. Dù có cố gắng che giấu đến mấy, thì mẹ tôi cũng là con gái của một gia đình võ lâm nổi tiếng. Có vẻ như mẹ cũng đang cố gắng kiểm soát anh trai tôi và bố nhiều hơn cả tôi. VÌ thỉnh thoảng tôi xem mẹ luyện kiếm nên tôi rất ngưỡng mộ bà, và trước khi kịp nhận ra, tôi cũng đã tự mình vung kiếm từ bao giờ.

"Anna, nguy hiểm lắm!"

"Anh hai ơi! Nơi như thế nguy hiểm lắm đó!"

Khi lên năm tuổi, tôi đã trở nên nổi tiếng trong giới quý tộc với biệt danh “Anna, Con ngựa bất kham của nhà Freysens”. Khi tôi đi dạo phố với anh trai, chúng tôi thường trộn lẫn trong đám trẻ thường dân, chạy chơi vòng quanh khu phố. Tôi cầm gậy vung vẩy và giả vờ làm kiếm sĩ, xé quần áo và tự làm mình bị thương… và khi trở về nhà, người đầy bùn, tôi thường bị mẹ mắng vì điều đó. Tất nhiên, anh trai tôi, người đi theo tôi, cũng phạm tội và bị mắng tương tự.

Mẹ tôi không thể chịu đựng được nữa, nên bà bắt đầu dạy tôi kiếm thuật một cách bài bản. Nữ vương trông thật ngầu khi vung kiếm a!

"Anh hai ơi! em tiến lên đấy nhé." Tôi bắt đầu cầm kiếm gỗ chạy về phía anh trai mình đang lưỡng lự ở đó.

"A... Anna, đợi một chút...." Đã quá muộn rồi, Boong một tiếng... Đó là tiếng vang khi tôi gõ lên người anh hai tôi.

"Sasha, lười tập thể dục là không được đâu đấy…!!!”

Nữ vương nhìn anh hai và thở dài, sau đó lại nhìn tôi rồi lại tiếp tục thở dài.

"Anna nhìn như có rất nhiều triển vọng, ta sẽ dạy con thật tốt, Tập trung vào nhé!"

Sau đó, mẹ dạy tôi những điều cơ bản về kiếm thuật, thể thuật và võ thuật. Tôi, cô gái non nớt ấy cũng đã từng đã từng được gửi về nhà ngoại tham gia huấn luyện tân binh.

Kỹ năng kiếm thuật của mẹ tôi, ngay cả đối với tầm mắt hạn hẹp của một đứa nhỏ như tôi cũng có thể cảm thấy thật tuyệt vời . Trông mẹ như đang nhảy múa, nhưng thanh kiếm mẹ cầm lại sắc bén và hoàn hảo đến mức bạn không thể không ngưỡng mộ. Khi cầm kiếm, kỹ năng và khả năng sử dụng kiếm của mẹ có thể so sánh với các hiệp sĩ, đồng thời nhờ trí tuệ và lòng dũng cảm, bà luôn tìm ra cách thoát khỏi tình thế bất lợi. Trình độ của nàng cũng được cho là thuộc hàng đầu trong số các hiệp sĩ của Twice.

Ở đất nước này, phụ nữ có thể trở thành hiệp sĩ, nhưng mẹ tôi thì không. Tôi từng nghe ông nội kể rằng mặc dù mẹ không phải là hiệp sĩ nhưng bà vẫn được gọi là ảnh vệ và giữ chức cố vấn trong lâu đài. Không thể nào tôi không ngưỡng mộ mẹ tôi, người làm làm việc gì cũng tài giỏi. Tôi đã cố gắng bắt chước bà ấy nhưng không được, mẹ ngày nào cũng mắng tôi...

"Bố!"

"Gì vậy? Anna"

"Bố đang đọc gì thế?"

Tôi ghé qua gặp bố tôi trong văn phòng của ông và ông cho tôi xem cuốn sách ông đang đọc, nhưng tôi không thể hiểu được gì nhiều ngoài những con số được xếp thành hàng.

"Có phải nó quá khó đối với Anna phải không nào? Con nên thử đọc nó khi lớn hơn một chút! Nào. Tới đây."

Ông đặt cuốn sách đang đọc lên bàn, bế tôi lên và để tôi ngồi lên đùi ông.



"Đây có phải là cái dành cho Anna không?"

Những gì ông ấy đọc là một câu chuyện về một anh hùng gϊếŧ chết một con rồng. Tôi thích nó đến mức tôi sẽ rất vui nếu được ông ấy đọc cho nghe mỗi tối.

“Ta vốn dĩ định mua cái này cho Sasha… có vẻ như Anna có càng thích nó hơn, hai anh em này, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?”

Tôi liếc nhìn bố tôi, người đang lẩm bẩm, và giục ông nhanh chóng đọc cho tôi nghe.

"Nơi bố làm việc có nhiều cáo phải không? Con nghe mẹ nói vậy!"

"A, có chứ! Bọn chúng rất xảo quyệt. Ngay cả Anna dễ thương của ta cũng phải cẩn thận để không bị lừa nhé!" Ông xoa đầu tôi và mỉm cười.

Cha tôi làm việc ở cung điện hoàng gia. Có vẻ như ông đã được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Tài chính. Thế là ban ngày ông không có ở nhà. Cứ như vậy, bố tôi chỉ có thể dạy tôi về những hoạt động nhàn nhã như đọc sách và chơi board game vào ban đêm và vào những ngày nghỉ. Những câu chuyện của bố cũng giống như của anh hai nhưng thú vị hơn và tôi cũng yêu bố.

Nhân tiện, tôi có vẻ như hơi ngốc một tý. So với anh trai tôi, tôi học kém lắm. Sợ bố mẹ vì tôi mà lo lắng, tôi nhận ra rằng những gì tôi học được khi chơi giúp trưởng thành hơn rất nhiều, nên hiện tại về cơ bản tôi đã kết hợp việc chơi với việc học. Thời gian tôi dành cho chơi đùa dài hơn anh tôi gấp nhiều lần. Tôi mải mê chơi đùa đến mức không nhận ra, bố mẹ cũng đã ngấm ngầm truyền thụ kiến

thức cho tôi từ bao giờ.

Tôi có một bí mật mà chưa bao giờ nói với ai. Lúc 10 tuổi, tôi đã có thể nhìn thấy “những giấc mơ tiên tri”. Tuy nhiên, nó chỉ phản ứng với những người và những việc cực kỳ cụ thể mà tôi có mối liên hệ. Hơn nữa, sẽ không có những giấc mơ mà tôi mong muốn. Giấc mơ ấy khách quan và mọi việc sẽ luôn diễn ra như thế. Đó là một giấc mơ mà trong đó, bạn chỉ đơn giản nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ về tương lai.

"Mẹ ơi, Snow của con đã chết...""

"Snow là con mèo của Anna phải không nhỉ? Hôm nay con không gặp nó à...tại sao?"" Mẹ tôi hỏi khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn với nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt. Bà không hiểu lắm nhưng vẫn an ủi tôi.

"Mẹ ơi, con đã có một giấc mơ...Snow...đằng sau biệt thự..."" Trong khi ôm tôi và lau nước mắt cho tôi, mẹ tôi bảo người hầu phòng đi kiểm tra nơi tôi vừa nhắc đến. Người hầu phòng quay lại và báo rằng xác của Snow đã ở đó. Tôi càng sợ hãi và khóc nhiều hơn. Sau đó, mỗi khi mơ thấy người ta bị gϊếŧ, tôi lại bò vào giường anh trai mà khóc. Lần nào anh trai cũng xoa đầu tôi và bảo không sao đâu. Khi tôi khó ngủ vì những “giấc mơ tiên tri” một đoạn thời gian, tôi chỉ nói chuyện với mẹ về những hình ảnh đó. Bà nhìn tôi thật khó tin, nhưng mẹ vẫn tin tôi và những “giấc mơ tiên tri” của tôi đã dẫn đến việc tìm ra hung thủ dễ dàng hơn không ít.

Cứ mỗi khi nhìn thấy một “giấc mơ tiên tri” nào, mẹ đều bảo tôi viết ra càng nhiều càng tốt và đưa cho tôi một cuốn sổ. Nhờ đó mà tôi dần dần nhận thức được điều gì sẽ xảy ra với mình trong tương lai. Tôi có thể lựa chọn tương lai của riêng mình. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình nên cải thiện bản thân một cách phù hợp cho tương lai sắp tới, nhưng vì tôi vẫn còn là một đứa trẻ nên ngay cả khi tôi suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này, thực tế lại giống như đang chơi nhà chòi và tôi nhận thức sâu sắc rằng hiện tại mình không đủ năng lực.

...

Năm nay tôi sẽ 13 tuổi. Đó là năm tôi chính thức tiến vào vòng xã giao của giới thượng lưu (Gọi là giới xã giao) và đã đến lúc bước vào thế giới người lớn. Để chuẩn bị cho lần debut (Tạm hiểu là ra mắt) của mình, tôi đã tập nhảy với anh trai mình như một phần trong bài học dành cho các quý cô của mẹ tôi, nhưng nó giống buổi tập của anh trai tôi hơn là của tôi. Chân tôi luôn bị giẫm lên, gấu váy của tôi cũng bị giẫm lên, có lần anh trai tôi giật mình vì chuyện gì đó bất ngờ và tôi phải đỡ anh ấy để khỏi bị ngã.

"Được chứ? Anna mặc dù rất miễn cưỡng, nhưng những bài học dành cho tiểu thư rất quan trọng trong xã giao!" Mẹ dạy rằng "xã hội quý tộc là xã hội thông tin.""

Người giỏi giao tiếp giỏi thậm chỉ có thể ăn cắp cả một đất nước. Tôi đã nhiều lần tập luyện ở các bữa tiệc trà do người quen của mẹ tổ chức nhưng kỹ năng thu thập thông tin vẫn còn chưa đủ. Mẹ bảo đây là bài học của một người phụ nữ để giúp tôi hòa nhập xã hội tốt hơn, nhưng tôi không khỏi cảm thấy rất đau đầu vì vẫn chưa hiểu điều này sẽ giúp đỡ tôi điều gì. Mẹ tôi nói rằng một khi tôi xã giao, tôi sẽ có thể đi dự tiệc trà và tiệc tối với người lớn nên tôi sẽ hiểu tầm quan trọng của việc đó. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi mong muốn là được giải thoát khỏi việc luyện tập khiêu vũ đầy đau đớn này.

Chào hỏi, lễ nghi, tác pháp và khiêu vũ.

Tôi phải có khả năng làm mọi thứ một cách hoàn hảo, mẹ tôi bảo tôi đừng làm những điều cấm kỵ cần phải chú ý. So với anh trai tôi, tôi nghĩ mình giỏi việc đó hơn, nhưng với tư cách là một quý tộc cấp cao, có vẻ như vẫn chưa đủ giỏi. Tôi có chút cứng nhắc nên, đôi khi gặp khó khăn khi muốn làm tốt mọi việc.

Một lần, bố mẹ tôi chỉ cho tôi cách vào và ra khỏi phòng, chào Bệ hạ và nhảy múa để làm mẫu cho chúng tôi. Ngay cả bằng đầu ngón tay và ánh mắt, cha mẹ đã thực hiện rất nhiều lần, thực tiễn cho chúng tôi để có thể hình dung, và họ thực sự là những “hình mẫu” hoàn hảo.

Không để bố mẹ phải mất mặt, tôi tuyệt đối không thể là đề tài bàn thảo, là lời đồn xấu trong giới xã giao được.

"Anna, hãy là người nổi bật nhất trong thế giới xã giao. Hãy tụ tập nhiều người và thu thập thật nhiều thông tin về họ. Con ngựa bất kham của nhà Freysens Hãy ghi nhớ, và tiếp tục tập nhảy với anh trai ngốc nghếch của mình đi nào."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(Tác giả đã ra được hơn 1300 chương rồi)