Chương 9: Tôi đi cùng em

Chương 9: Tôi đi cùng em.

Lê Uyên bước tới, nhẹ nhàng xoa tóc cô, bất lực giải thích: “Là đi du lịch.”

Sau khi tạm dừng nửa giây, anh lại thêm: "Tôi đi cùng em."

Du lịch? Nắm bắt được từ này, Minh Sán bối rối mất một lúc, sau đó cô chống hai tay lên giường, vẻ mặt có chút hưng phấn: "Tiên sinh, anh định đưa em đi du lịch sao?"

Từ đối với cô là quá xa lạ. Trước đây phạm vi sống của cô là giữa Đảo Xanh và trường học, giống như ếch ngồi đáy giếng. Cô thường nghe nói về thế giới bên ngoài từ miệng của những vị khách đến rồi lại đi, nghe mãi rồi lại cũng muốn được ra ngoài ngắm nhìn.

Minh Sán nhìn Lê Uyên, và sau khi nhận được ánh mắt khẳng định lần nữa, cô liền nhanh chóng rời khỏi giường, xỏ giày và đi về phòng. Đế giày của cô chạm vào sàn gỗ phát ra tiếng lộp bộp nhẹ, thể hiện rõ sự vui mừng của cô.

Lê Uyên chậm rãi đi theo Minh Sán, anh thản nhiên dựa vào cửa phòng cô, nhìn cô lặng lẽ lục lọi trong phòng, chẳng mấy chốc đồ đạc đã được đặt trên giường.

"Đây là quần áo, đây là thuốc men, còn đây là...Ưm, là sách, có cần mấy thứ này không nhỉ..." Minh Sán quỳ xuống giường, sắp xếp đồ đạc thành từng đống, rồi quay sang nheo mắt nhìn Le Uyên: "Tiên sinh, chỉ vậy thôi. Em có được dùng riêng một chiếc vali không?"

Đôi mắt cô gái lấp lánh như được đính những viên kim cương lấp lánh, bóng loáng và sáng chói. Hàng mi lông rung rung của cô cho thấy cô đang mong chờ điều đó biết bao.

Ánh mắt Lê Uyên khẽ di chuyển, anh nhìn vào đống bừa bộn trên giường của Minh Sán. Anh bước tới, dừng lại phía sau cô, sau đó nghiêng người một lúc rồi giúp cô chọn ra vài thứ.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông đến gần, cơ thể họ gần như chạm vào nhau, khiến hơi thở của Minh Sán đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả nhịp tim cũng như chậm lại.

Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi lông mày nghiêm nghị của Lê Uyên. Tại sao lại có phản ứng như vậy? Lẽ ra cô đã quen với việc tiếp xúc gần gũi như vậy rồi chứ?

Dường như Lê Uyên không không hề phát giác điều đó, sau khi giúp cô tìm những thứ không dùng đến như móc treo, ấm đun nước, anh lại bước sang một bên nhìn vài lần, sau đó mở tủ quần áo của cô, ấy từ bên dưới ra một chiếc túi nhựa chưa được bóc ra.

"Cái này chắc em có thể dùng được. Vali ở dưới gầm giường, thu dọn đồ đạc xong thì ra phòng khách đợi tôi, bảy giờ chuyến bay cất cánh, tôi phải xử lý chút công việc đã."

Lê Uyên nhìn xuống điện thoại của mình, sau đó ném đồ đạc cho Minh Sán, anh để lại một câu rồi ra khỏi phòng ngủ.

Minh Sán nhận lấy, cô tò mò bóc ra, rên trong trông giống như một bộ quần áo, đầu tiên cô lôi mác ra liếc nhìn.

"Á!"

Bày tay Minh Sán run lên, tấm mác rơi vào trong túi, cô nhanh chóng ôm lấy chiếc túi nhựa, bên tai nhất thời vang lên sột soạt.

Đồ bơi. Phong cách bikini.

Tất nhiên Minh Sán biết Lê Uyên không có ý định khác, quần áo là do người làm mua. Anh chưa bao giờ nhìn thấy chúng, có lẽ anh chỉ bảo cô mang theo vì bên kia có bể bơi.

Nhưng khi nhìn thấy ba từ này, thì ký ức đã khiến cô nhớ lại một số hình ảnh. Người đẹp tóc vàng ngực tấn công mông phòng thủ, đang vui đùa giữa một nhóm thanh niên, thì bỗng có người kéo dây áo khoác của cô ta, tấm vải buông xuống, lộ ra dáng người yêu kiều.

Không có bất cứ thứ gì cản trở.

Minh Sán cúi đầu, liếc nhìn cơ thể mảnh khảnh của mình,

“……”

Đâu có gì mà phải lo lắng!

----

Địa điểm du lịch là một hòn đảo nhỏ và yên tĩnh ở nước ngoài, theo lời giới thiệu của quản gia, nơi đây rất thích hợp cho kỳ nghỉ dưỡng.

Trên đảo không có sân bay, thậm chí còn chẳng có chỗ cho trực thăng cập bến nên xuống máy bay Minh Sán và Lê Uyên phải đi ô tô từ sân bay đến bến tàu rồi đi thuyền ra đó.

Thân thuyền rất nhỏ, ngoại trừ người lái ra thì chỉ có sáu người ngồi trên đó. Không có mái che, mỗi bên chỉ có bốn giá đỡ nhô ra ngoài, trông rất ọp ẹp và nguy hiểm.

Minh Sán và Lê Uyên ngồi cùng nhau, Minh Sán mặc áo phao trông có vẻ hơi buồn cười vì thân hình nhỏ nhắn của cô, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự tò mò của cô đối với con tàu này. Nếu như Lê Uyên không nắm tay và giữ cô ngồi yên tại chỗ, thì nói không chừng cô sẽ luôn chân luôn tay mất.

Có một chàng trai trẻ ngồi cạnh Lê Uyên, trên tay cầm chiếc máy ảnh SLR, đang chụp ảnh ba cô gái ngồi đối diện anh ta. Trên thuyền lần lượt vang lên những tiếng cười ồn ào, Minh Sán thấy ba cô gái thỉnh thoảng liếc lại liếc nhìn Lê Uyên, sau đó giọng nói của họ đột nhiên nhỏ đi, rồi tụ tập lại với nhau, một lúc sau lại phá lên cười.

Cô đoán bọn họ đang thảo luận về Lê Uyên nên đã quay đầu sang nhìn anh. Lê Uyên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại như muốn nghỉ ngơi.

Khí chất chững chạc, cao quý của anh không hợp với những thanh niên mới đôi mươi nhưng vẫn có sức hấp dẫn chết người. Chỉ cần thản nhiên ngồi như thế này cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Minh Sán khẽ di chuyển bàn tay đang được anh nắm, rồi nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh, anh có thấy ồn ào không?"

Lê Uyên nhướng mi, anh lạnh lùng liếc nhìn về phía đối diện: "Không sao."

Minh Sán gật đầu rồi ngồi gần anh hơn một chút: "Có lẽ anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi dựa vào em?"

Lê Uyên liền buông tay cô ra, anh vòng tay qua vai Minh sán, kéo cô vào lòng, thoải mái tựa cằm lên đầu cô.

Ba cô gái đối diện nhìn thấy cảnh này, liền đồng thời thì thì thầm thầm, sau đó lại tụ tập lại nói chuyện, không biết đang lẩm bẩm điều gì.

Đến khi ngẩng đầu lên, cô gái ở giữa trông có vẻ vô tư nhất hỏi, đã hỏi nhỏ Minh Sán: "Đây là anh trai của cô sao?"

Họ không dám bắt chuyện với Lê Uyên vì khí chất của anh quá mạnh, nên đành quay sang tìm Minh Sán.

Minh Sán có ngoại hình trẻ trung, trông giống như một đứa trẻ vị thành niên không biết gì về thế giới, và dáng vẻ của cô cũng rất dễ nói chuyện.

Minh Sán nghĩ một lúc, rồi đáp: "Đúng vậy."

Ngoại trừ cái cớ là anh em ra, cô thực sự không nghĩ ra cách nào thích hợp hơn để giải thích mối quan hệ này của họ với người ngoài.

Cảm thấy Lê Uyên không có phản ứng gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đến bên tai lại vang lên một màn ngưỡng mộ đối với mối quan hệ "anh em" này của hai người.

Minh Sán mỉm cười thân thiện với bọn họ và không nói gì thêm nữa.

Con thuyền đi được nửa đường, mấy cô gái đang trò chuyện nhàn nhã bất chợt nhìn quanh, sau khi phát hiện toàn bộ là một vùng biển rộng lớn, thì đột nhiên trở nên trở nên yên tĩnh, có chút sợ hãi.

Đi thêm một đoạn nữa, bỗng một cơn gió mạnh thổi qua và mưa lớn trút xuống mà không báo trước. Con thuyền đang ở trong vùng biển động, trông như có thể bị lật úp bất cứ lúc nào. Các cô gái không còn quan tâm đến việc trò chuyện nữa, chỉ ôm nhau run rẩy, thỉnh thoảng lại la hét thất thanh một tiếng.

Lê Uyên nhẹ nhàng hỏi Minh Sán: "Yêu Yêu, có sợ không?"

Minh Sán lắc đầu, mưa lạnh không ngừng thổi vào mắt cô, khiến cô chỉ có thể nheo mắt nói: "Không sợ."

Cô đã trải qua rất nhiều chuyện nên hiếm khi cảm thấy sợ hãi, không chỉ vậy, mà còn có chút kích động. Suy cho cùng, thật hiếm có chuyến đi đầu tiên nào lại ly kỳ đến thế.

Tình huống của cô gái bên kia thật khổ sở, nhưng chàng trai trẻ bên cạnh Lê Uyên dường như không có cảm giác gì, anh ta đang cúi xuống và gõ gõ gì đó trên điện thoại di động.

Minh Sán thấy vậy, thì tò mò nghiêng người hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Chàng trai trẻ thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Viết di chúc, ngộ nhỡ ngày mai không còn được nhìn thấy mặt trời nữa thì sao?"

Minh Sán: ???

Chàng trai: “Khi tôi chết, xin hãy chôn tôi và chiếc SLR cùng nhau nhé."

Minh Sán: ???

Nhưng điều này cũng mang lại cảm hứng cho Minh Sán. Cô lấy điện thoại ra, bật máy ảnh, đặt trước mặt Lê Uyên rồi mỉm cười nói: "Tiên Sinh, sao chúng ta không chụp một bức ảnh làm kỷ niệm nhỉ?"

Trong điện thoại, người đàn ông mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, dù cả người ướt đẫm nước mưa nhưng trông anh vẫn không hề chật vật.

Lê Uyên cụp mắt xuống, giúp Minh Sán chỉnh sửa mấy sợi tóc dính trên mặt, anh cũng không từ chối, coi như là ưng thuận. Khi nhìn lại camera, Minh Sán nhanh chóng nhấn nút chụp sau đó cất điện thoại đi.

"Nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hãy chôn em và chiếc điện thoại này cùng nhau." Minh Sán bắt chước giọng điệu của chàng trai trẻ và nói đùa: "Kỷ niệm quý giá nhất của em đều được lưu giữ trong này."

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em." Lê Uyên không thích Minh Sán nói vê chuyện chết này chết kia, vì vậy anh đã cau mày.

Minh Sán "à" một tiếng, cô có chút chán nản, nói: "Chỉ là một trò đùa thôi mà..."

"Sau này sẽ có nhiều kỷ niệm quý giá hơn."Lê Uyên ngắt lời cô, chậm rãi nói: "Yêu Yêu, đời em còn dài lắm."

Minh Sán im lặng một lúc lâu mới hiểu được lời của Lê Uyên, cô nhìn bầu trời nhợt nhạt nối liền với những đám mây đen ở phía xa, rồi mỉm cười một mình: "Đúng vậy, tiên sinh, cuộc đời còn rất dài."

Mọi đau khổ đều là khúc dạo đầu và luôn có ánh sáng ở phía trước, dường như cô đã chạm được vào ánh sáng.

----

Thuyền ra khỏi vùng mây đen, bầu trời cũng trở nên quang đãng, khoảnh khắc đặt chân lên đất liền, Minh Sán đã thở dài thật mãn nguyện. Dù người ướt như chuột lột nhưng vẫn không ngăn được sự phấn khích của cô.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh cô vươn ra, kéo cô đến chỗ nghỉ tại bến tàu bên cạnh. Đó là một người phụ nữ địa phương khoảng ba mươi tuổi. Minh Sán đi theo cô ta, rồi lại nhìn thấy đối phương biến ra một chiếc khăn như làm phép thuật, và lập tức che lên đầu cô.

Người phụ nữ vừa lẩm bẩm điều gì đó vừa lau tóc cho cô, tiếng Anh của Minh Sán không tốt lắm, cô không hiểu cô ta đang nói gì, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó để cô ta lau giúp.

Một vài người lần lượt đi vào, có lẽ do ướt nên đến để lấy khăn tắm. Khi Lê Uyên tiến vào khu nghỉ ngơi, anh đã chứng kiến cảnh tượng này, cô gái đứng giữa phòng, đang được ai đó lau tóc giúp, dáng vẻ ngoan ngoãn bất động.

Bộ quần áo mỏng bị mưa làm ướt, mơ hồ tôn lên những đường cong thanh tú của cô, tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng đã bắt đầu hình thành.

Ngồi bên cạnh là ba cô gái cùng thuyền với họ, cả ba vẫn đang trò chuyện với nhau như lúc trên thuyền, và không để ý đến Lê Uyên đi vào.

Lê Uyên dời mắt, định đứng ngoài của đợi Minh Sán, nhưng đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Mấy người đều ở trong đó à, còn khăn tắm không?"

Chàng trai trẻ vẫn cầm chiếc SLR quý giá của mình, anh ta vừa bước vào vừa nói chuyện, và không hề có ý định tránh né.

Ánh mắt Lê Uyên tối sầm, anh lập tức bước vào trước anh ta, anh sải bước về phía Minh Sán, lấy chiếc khăn tắm từ tay người phụ nữ, quàng lên người cô, sau đó ôm vai cô và nhanh chóng dẫn cô đi.

Trước khi rời đi, anh thì thầm với người phụ nữ vài lời, cô ta mỉm cười đáp lại rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh. Minh Sán quan sát hành động của Lê Uyên, nhưng vẫn không nắm bắt được tình hình.

Trước khi được đưa ra ngoài, cô chỉ nghe thấy giọng nói của mấy cô gái kia ngày càng lớn: "Wow, anh ấy thật chu đáo với em gái mình!"

"Đúng vậy, ngoài lạnh trong nóng, lại đẹp trai nữa, đúng là mẫu người lý tưởng của tôi..."

"Bạn gái của anh ấy thật may mắn làm sao? Này, tôi nên làm gì đây? Tôi thực sự muốn hẹn hò với anh ấy!!"

“……”

Lê Uyên khoác tay cô đi dạo trên bãi biển, Minh Sán cúi đầu xuống để vặn góc áo của mình và vắt ra một nắm nước.

Hoàng hôn trên đảo thật đẹp, phủ lên làn da của cô ánh sáng vàng dịu dàng. Để phá vỡ sự im lặng, Minh Sán nhẹ nhàng hỏi: "Tiên sinh, anh vừa nói gì với cô gái đó vậy?"