Chương 10: "Anh hôn em đi."

Chương 10: "Anh hôn em đi."

Lê Uyên vẫn tiếp tục bước đi, vừa đi vừa cầm thẻ phòng trong tay nghịch: "Muốn biết sao?"

Minh Sán gật đầu, rồi lại lắc đầu, hình như cũng không cần thiết phải biết.

"Tôi nói, em đã thành niên rồi."

"Há?" Minh Sán sững sờ.

"Sau đó, cô ta khen em dễ thương."

Lê Uyên nhếch môi, nửa đùa nửa thật đưa Minh Sán về phòng.

Các phòng ở đây đều là những cabin nhỏ bằng gỗ, mở cửa bước vào, tuy bên trong không sang trọng nhưng lại rất gọn gàng, sạch sẽ.

Một chiếc giường lớn chiếm phần lớn không gian, bàn ghế và các đồ đạc khác đều ở sân sau nhà, ngoài ra còn có một bể bơi trong sân.

Các nhân viên đã mang đồ đến và sắp xếp xong từ lâu, sau khi Minh Sán xác nhận rằng không có gì bị mất, liền vào phòng tắm để tắm.

Tiếng nước chảy ngăn cách những chuyển động trong phòng, đến khi bước ra, Minh Sán mới phát hiện Lê Uyên đã không còn ở trong phòng nữa.

Hai câu nói vừa rồi của Lê Uyên trôi dạt trong tâm trí, Minh Sán quấn khăn tắm, đi chân trần ra khỏi phòng tắm rồi đứng trước gương. Cô gái trong gương có khuôn mặt quá nhỏ nhắn và thanh tú, đôi mắt to đầy nghi hoặc, trên lông mi có vài giọt nước li ti.

Minh Sán chớp mắt, đặt hai ngón tay lên khóe miệng, cố gắng tạo ra một hình vòng cung nhẹ, sau đó buông tay.

Đúng là rất dễ thương, cũng rất...

……Chưa thành niên...

Chẳng trách Lê Uyên lại yên tâm giữ cô ở bên cạnh như vậy.

Khi sống trong danh vọng và tiền tài, suốt ngày được tiếp xúc với những người đẹp gợi cảm và nóng bỏng, nào có giống cô, cho dù ngủ với cô mỗi ngày cũng không hề có chút ham muốn nào. Ngay cả khi cô muốn quyến rũ, thì liệu có quyến rũ nổi không?

……

Tiếng đóng cửa vang lên từ bên ngoài phòng tắm, Minh Sán vỗ nhẹ lên mặt để ngăn dòng suy nghĩ lan man su ddos nhanh chóng thay quần áo.

Quả nhiên, gần đây Lê Uyên càng ngày càng nuông chiều cô, đã khiến cho ý tưởng của cô càng ngày càng táo bạo. Sau khi rời khỏi phòng tắm, Minh Sán phát hiện Lê Uyên đã thay quần áo, chắc hẳn anh đã tìm một nơi khác để tắm.

Thấy Minh Sán ra ngoài, anh hỏi: "Ra ngoài đi dạo không?"

Minh Sán nhìn bầu trời đang dần tối, rồi gật đầu.

Gió chiều thật sảng khoái so với cái nóng bức ban ngày, Minh Sán ngoan ngoãn nắm tay Lý Nguyên đi dạo trên bãi biển.

Cô đang đi đôi dép tông do khách sạn cung cấp, đi được một đoạn, lại cảm thấy chân mình bị trầy xước, khi trông thấy cách đó không xa có một luồng ánh sáng chói lóa, liền đề nghị: “Tiên sinh, chúng ta qua đó xem đi?”

Lê Uyên liếc nhìn một cái: "Muốn đến đó thật à?"

Minh Sán thực sự muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi nên gật đầu.

Lúc đầu, cô không biết tại sao Lê Uyên lại hỏi mình câu hỏi này, cứ thế cho đến khi mở cửa cửa hàng ra.

Nhìn cách trang trí bên ngoài cửa hàng này, Minh Sán cứ tưởng đây chỉ là một nhà hàng thông thường. Tuy nhiên, khi mở cửa ra, ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy trong bóng tối lóe lên trước mắt cô, dãy chai rượu chói lóa trên quầy bar đã đập vào mắt, lúc này cô mới nhận ra...

Có vẻ như đây là một quán bar.

Cô không xa lạ với các quán bar, mặc dù "Đảo Xanh" không phải là một quán bar nghiêm túc, nhưng bề ngoài, nó vẫn chỉ là một cái vỏ bọc của quán bar.

Dù có chút miễn cưỡng nhưng cảm giác khó chịu ở chân vẫn khiến cô bước vào và ngồi xuống chiếc ghế trước quầy bar.

Lê Uyên không vào theo, Minh Sán đoán rằng anh không thích nơi đây, vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó, mà chỉ nhìn chằm chằm vào thực đơn, tất cả đều bằng tiếng Anh sau đó chọn đại một loại.

Vì cảnh giác, nên trước đây cô chưa uống rượu, vì vậy không có kinh nghiệm về việc này.

Nhân viên pha chế là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt đặc trưng của Đông Nam Á, Minh Sán tưởng cô ta có thể nói được tiếng Trung, nhưng sau khi thử vài từ, cô mới phát hiện ra đối phương không thể nói được gì ngoài "xin chào" và "cảm ơn".

Cuối cùng, cô đành từ bỏ ý định trò chuyện với mọi người, sau khi rượu được mang đến, cô nhấp một ngụm, là vị ngọt nhẹ hòa quyện với nước cốt dừa và dứa.

Cảm thấy nồng độ cồn khá thấp, cô đã yên tâm hơn nhiều. Sau khi nhân viên pha chế xinh đẹp có thời gian rảnh rỗi, cô ta chủ động trò chuyện với Minh Sán.

Minh Sán không muốn phụ ý định tốt của đối phương nên đã vừa nghe vừa "Ừ, ừ". Thỉnh thoảng, cô lại nhặt ra được hai từ vựng trong tâm trí cằn cỗi của mình, từ góc nhìn của người ngoài, có vẻ như bọn họ đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau.

Rất nhanh, chiếc cốc đã cạn, Minh Sán cảm thấy tai mình hơi nóng và suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Cô đưa chiếc cốc dí lên mặt, cố gắng tỉnh táo lại. Cô không hoàn toàn thả lỏng bản thân, thỉnh thoảng vẫn phối hợp nói vài câu, nên nhân viên pha chế không nhận thấy điều gì kỳ lạ.

Minh Sán nheo mắt lại, đột nhiên nhìn thấy nhân viên pha chế chỉ tay vào đâu đó, vẻ mặt trở nên hưng phấn.

Cô không hiểu nhưng cũng ngơ ngác nhìn về phía đó, hình như có vài cô gái khá quen mắt. Lê Uyên bị các cô gái vây quanh, anh vẫn cảm thấy lạnh lùng đến mức không cho phép người lạ đến gần.

Chỉ là do anh sinh ra đã có khí chất của một người vượt trội, dù trên khuôn mặt có vẻ ngoài thờ ơ đến đâu, nhưng động tác của anh vẫn đủ toát ra sức hút chết người không thể cưỡng lại được.

Minh Sán giơ tay lên dụi mắt, có lẽ là do rượu khiến cảm xúc của cô tiếp tục dâng trào. Tuy biết rằng Lê Uyên sẽ không làm gì, nhưng cô vẫn cảm thấy một loại cảm giác bị đe dọa khó hiểu, và cô đổ lỗi hoàn toàn cho cảm xúc muốn bảo vệ "đồ" của mình.

Minh Sán đặt cốc xuống, trả tiền và nhảy khỏi ghế, đôi dép xỏ ngón đế cao su mềm phát ra tiếng kêu cót két.

Khi cô dừng lại trước đám đông, những cô gái đang vây quanh Lê Uyên bỗng lên tiếng: "Ồ, anh Lê, anh còn đưa em gái đến những nơi thế này à? Cô ấy còn bé, đến đây không hợp đâu."

Minh Sán không đáp, Cô túm lấy gấu áo của Lê Uyên, nhẹ nhàng nói: "Tiên sinh."

Lê Uyên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Minh Sán, anh cau mày, đưa cả hai tay lên ôm mặt cô, nhìn rõ đôi mắt lơ đãng của cô, liền hỏi: "Say rồi à?"

Minh Sán gật đầu rồi dùng một tay ôm lấy cánh tay của Lê Uyên. Đột nhiên, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn sau đó ngã vào vòng tay anh.

Thấy vậy, Lê Uyên nhanh chóng bắt lấy Minh Sán bằng đôi tay nhanh nhẹn, anh liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh rồi vội vàng bế cô lên.

"Xin phép." Sau khi nhỏ giọng nói, anh liên ôm Minh Sán rời khỏi quán bar.

----

Vốn dĩ Minh Sán rất mảnh khảnh, rất nhẹ, Lê Uyên bế cô về đến phòng nhưng vẫn không cảm thấy mất sức.

Trên đường Minh Sán không hề ngoan ngoãn, thỉnh thoảng cô lại khuơ khoắng chân tay, nhưng nhanh chóng bị Lê Uyên ấn xuống.

Dừng lại ở cửa căn nhà gỗ, Lê Uyên đặt Minh Sán xuống, lấy thẻ khóa mở cửa. Trong chớp mắt, cô bé đang lảo đảo đứng bên cạnh anh đã biến mất.

Anh nhíu mày và tìm kiếm xung quanh, rồi đột nhiên dừng lại trước bậc thềm của ngôi nhà gỗ. Minh Sán ngồi xổm bên cạnh bậc thang gỗ, đối mặt với một con chó màu đen.

Con chó chỉ cách cô nửa mét, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực. Tuy nhiên, Minh Sán dường như không nhận thấy điều đó, cô chỉ mỉm cười bất động, và lẩm bẩm điều gì đó.

“……”

Xem ra là khá say rồi!

Lê Uyên day day lông mày, anh đi xuống bậc thang, nhận thấy người ngoài chú ý tới mình, con chó liền quay người bỏ chạy.

Minh Sán bất mãn nhăn mũi quay lại: "Tiên sinh, anh đang làm gì vậy..."

Cô còn chưa nói xong, Lê Uyên đã cúi người tới, túm lấy cổ áo cô, rồi nhấc cô lên như một chú động vật nhỏ.

"Tiên sinh..." Minh Sán loạng choạng đi theo anh, đôi mắt mờ sương đầy vẻ đáng thương.

Lê Uyên quay mặt đi, mở cửa đẩy cô vào phòng: “Thay đồ xong thì nói chuyện với tôi sau."

Động tác dứt khoát, sau khi đóng cửa lại, anh đứng ở cửa sầm mặt vô cùng khó hiểu. Anh nhìn xuống cánh tay mình, cảm giác mềm mại của cô gái khi run rẩy vẫn còn lưu lại trong bàn tay,

……không thể cho cô uống rượu lần nào nữa.

Một lúc lâu sau, Lê Uyên vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại của Minh Sán ở sau cánh cửa.

Anh nhướng mày và gõ lên cửa: "Yêu Yêu?"

Minh Sán không đáp lại.

Có một tiếng "lõm bõm" bất ngờ phát ra từ sân sau, như có thứ gì đó đã rơi xuống nước, sắc Lê Uyên mặt tối sầm, anh mở cửa đi vào.

Quả nhiên trong phòng trống rỗng, ngoại trừ quần áo chất đống trên giường ra thì không có một bóng người. Cửa sân sau mở toang, làn gió đêm từ từ thổi vào phòng.

Lê Uyên mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, anh nghiến chặt hàm, sải bước về phía sân sau. Một cái đầu nhỏ thò ra từ mép bể bơi nhỏ ở cuối sân sau, đúng là Minh Sán đang ở bên trong.

Cô ngâm mình trong hồ bơi, vung vẩy cánh tay, tiếng nước chảy không ngừng truyền đến tai Lê Uyên.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, qua ánh đèn trong sân cô quay lại, nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp với Lê Uyên.

Đôi mắt Minh Sán vẫn còn mơ màng, hiển nhiên dòng nước lạnh không hề khiến cô tỉnh táo.

"Tiên sinh..." Cô loạng choạng lên khỏi mặt nước.

Lê Uyên sợ cô ngã liền bước tới ôm cô. Không ngờ, ngay khi anh nắm lấy bàn tay ướŧ áŧ của cô gái, thì cô đã nhanh chóng theo sau cánh tay anh, áp sát vào cơ thể anh như một con linh hoạt.

Mãi cho đến khi Minh Sán vòng tay qua cổ Lê Uyên và anh cúi đầu xuống, thì anh mới nhìn thấy cô đang mặc đồ bơi, mảng da trắng như tuyết phản chiếu trong màn đêm tối, cực kỳ chói mắt.

Đôi mắt sâu thẳm của anh lại càng trở nên tối tăm hơn, anh thì thầm vào tai Minh Sán: "Yêu Yêu, vào phòng."

"Tiên sinh..." Rõ ràng là Minh Sán đã mất đi khả năng suy nghĩ, cô ôm Lê Uyên trong tay không chịu buông. Những giọt nước trên cánh tay làm ướt đẫm vạt áo sơ mi gọn gàng của anh.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó kiễng chân lên, ôm lấy Lê Uyên, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng.

"Tiên sinh, em thành niên rồi."

Đồng tử Lê Uyên hơi co lại, anh lùi ra sau lại gặp đôi đồng tử sẫm màu của cô gái.

Minh Sán cười khúc khích hai tiếng, đôi môi màu anh đào của cô lướt qua tai Lê Uyên, chạy dọc theo một bên má anh, cho đến khi tiến đên khóe môi anh.

Lúc này, nụ cười của cô dừng lại, giọng nói nghe như đang tủi hờn và làm nũng.

"Tiên sinh, anh hôn em đi."