Chương 5: "Tôi chỉ cho phép Yêu Yêu đến gần tôi."

Chương 5: "Tôi chỉ cho phép Yêu Yêu đến gần tôi."

Lê Uyên lùi về phía sau một bước, anh hơi xoay người tránh né đôi môi đỏ mọng của cô gái, đồng thời cũng tránh được cánh tay đang muốn quàng lên vai anh của cô ta.

Khiến người phụ nữ chỉ vồ được vào khoảng không, thậm chí còn không thể chạm vào một góc quần áo của anh.

Cô đang đứng thẳng người dậy, có chút choáng váng, còn Lê Uyên thì chỉ khẽ chuyển động chân, tư thế vẫn giữ nguyên vẻ tao nhã thẳng tắp, cằm anh hơi ngước lên thành một vòng cung lạnh lùng và cao quý.

Anh liếc nhìn qua người phụ nữ, sau đó ánh mắt không nán lại trên người cô ta thêm một giây nào nữa. Tiếp đến cảnh tượng như bị đóng băng tại đó.

Minh Sán thay đổi tư thế đứng, cô chép miệng, thở dài một hơi rồi tiếp tục quan sát, quả đúng là người nổi tiếng là tàn nhẫn và khó gần ở trong giới.

Người phụ nữ không tán tỉnh được Lê Uyên, nên có chút xấu hổ liền quay người rời đi. Chiếc xe lái ra khỏi công, lướt qua Minh Sán đang đứng trong bóng tối, Minh Sán có thể nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của người phụ nữ bằng luồng ánh sáng yếu ớt qua cửa sổ.

Khi đèn xe mờ dần, Minh Sán cũng bật màn hình điện thoại lên và kiểm tra thời gian. Chín giờ năm mươi lăm phút. Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía Lê Uyên vẫn đang đứng ở cửa, định đợi anh về phòng rồi mới đi vào, tuy nhiên, Lê Uyên vẫn đứng yên tại chỗ và không có ý định quay người rời đi.

"Yêu Yêu." Anh đột nhiên nhẹ nhàng gọi, giọng nói trầm thấp tản mạn trong màn đêm tĩnh mịch, mang theo một chút mê hoặc.

"Lại đây."

Minh Sán khẽ nhướng mi, biết mình không thể trốn được nữa đành ngoan ngoãn đáp lại rồi chạy lon ton từ cổng đến chỗ Lê Uyên.

Cô dừng lại cách vài mét trước mặt Lê Uyên, sau đó cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, tiên sinh. Em quay về hơi sớm."

Dường như Lê Uyên không có ý trách móc cô, anh vuốt ve mái tóc ngắn ngang tai của Minh Sán: "Buổi tối em đã đi đâu?"

"Em ngồi ở quán cà phê ngoài cổng trường một lúc."Minh Sán đưa tay cho Lê Uyên nắm lấy, và đi theo anh vào cửa.

Lê Uyên rất hài lòng với câu trả lời của cô, anh đưa ngón tay cái nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Minh Sán.

Khi cửa đóng lại, Minh Sán nghe thấy Lê Uyên nói: "Yêu Yêu, tối nay hãy đến phòng tôi."

Cô quay lưng về phía anh, khóe môi từ từ nhếch lên thành một vòng cung dễ chịu: "Dạ, vâng!"

----

Buổi tối, khi Minh Sán vào phòng Lê Uyên, anh vẫn mặc áo choàng tắm và ngồi ở bàn làm việc trong phòng để xử lý tài liệu.

Có lẽ cũng vừa tắm xong, nên Minh Sán thấy tóc anh hơi ướt và rối bù.

Thấy Minh Sán bước vào, Lê Uyên chỉ hơi ngước mắt lên, rồi lập tức chuyển sự chú ý trở lại màn hình máy tính trước mặt: "Yêu Yêu, đợi tôi một lát."

Min Sán gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lặng lẽ ngồi ở mép giường. Một lúc sau, anh lại chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhẹ nhàng mở chiếc bàn cạnh giường ngủ, lục lọi bên trong.

Lê Uyên liếc nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng bảo cô dừng lại.

Một phút sau, anh nghe thấy ổ cắm bên cạnh có động tĩnh, liền cúi đầu nhìn, phát hiện Minh Sán vừa cắm phích cắm của máy sấy tóc vào ổ điện, cô ngồi xổm bên cạnh tường, lúc ngẩng lên vừa hay va phải ánh nhìn của Lê Uyên, nhưng không hề hoảng hốt, ngược lại còn giơ chiếc máy sấy trong tay lên, hỏi: "Tiên sinh, anh có cần em sấy tóc giúp anh không?"

Tư thế này khiến cô càng nhỏ nhắn và dễ thương hơn. Khuôn mặt thanh tú tràn đầy hy vọng, đôi mắt xinh đẹp trong veo như một vũng nước khiến bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy mềm lòng.

Lê Uyên hơi sững sờ, sau đó cong môi: "Được."

Anh ngả người ra sau, một tay Minh Sán cầm máy sấy tóc, tay còn lại đặt lên mép ghế, cẩn thận giúp anh sấy khô tóc từng chút một.

Máy sấy tóc là loại im lặng, âm thanh phát ra không lớn, âm thanh yếu ớt của luồng không khí truyền qua truyền lại giữa hai người, có chút bất ngờ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Từ góc nhìn của Minh Sán, có thể dễ dàng nhìn thấy màn hình máy tính của Lê Uyên. Mặc dù tất cả đều bằng tiếng Anh với một danh sách dài các thuật ngữ chuyên môn mà cô không thể hiểu được, nhưng có thể nuông chiều cô đến mức này thì ít nhất cũng chứng tỏ sự tin tưởng của Lê Uyên đối với cô đã tiến thêm một bước.

Đây là một điều tốt.

Tóc của Lê Uyên nhanh chóng được sấy khô, Minh Sán cẩn thận đưa tay kiểm tra, sau khi xác nhận rằng nó không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, liền đặt máy sấy tóc về chỗ cũ.

Cô thấy Lê Uyên còn đang xử lý văn kiện nên tiếp tục ngồi ở mép giường đợi anh như trước.

Sau khi đóng máy tính xách tay lại, Lê Uyên vào phòng tắm thay áo choàng rồi đi ra, Minh Sán giúp anh vén chăn lên sau đó cũng chui vào theo anh.

Khi ánh đèn dần mờ đi, cô vòng tay qua eo Lê Uyên, vùi cả người vào vòng tay anh, thậm chí còn có thể nghe thấy nhịp tim đều đặn của anh.

Lê Uyên không hề lùi lại vì hành động của Minh Sán, anh vòng một tay ôm eo cô, tay kia luồn ra sau đầu bao bọc cô trước mặt mình. Hương thơm thoang thoảng nơi chóp mũi làm dịu đi nỗi phiền muộn trong lòng và xoa dịu cơn đau ở thái dương.

Nụ cười của anh càng sâu hơn, anh cúi đầu, để lại nụ hôn không hề chứa đựng du͙© vọиɠ lên mái tóc Minh Sán.Những nụ hôn mong muốn.

Ngay khi đôi môi mỏng chạm vào mái tóc, Lê Uyên nghe thấy Minh Sán nhẹ nhàng hỏi: "Tiên, anh cũng từng làm điều này với người khác sao?"

Giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, thận trọng như đang thăm dò.

Lê Uyên im lặng hai giây, rồi đưa tay vuốt tóc cô: “Tôi chỉ cho phép Yêu Yêu đến gần tôi.”

Là con mèo trước đó, và cô.

Tâm trạng Minh Sán tốt lên một cách khó hiểu, như thể cô đã nhận được một loại chứng nhận độc quyền nào đó vậy.

Cô biết Lê Uyên không ghét sự đυ.ng chạm của mình, ngược lại anh còn có chút thích, nên đã nhẹ nhàng tiến lại gần anh, cọ cọ mái tóc vào một bên cổ anh, như đang làm nũng.

Cô ở đó một lúc, rồi lại hỏi: “Vậy tiên sinh, nếu sau này anh có người cùng chung sống cả đời, thì liệu anh có bỏ rơi em không?”

Lần này Minh Sán đợi rất lâu, khi cô tưởng Lê Uyên đã ngủ, thì giọng nói của người đàn ông mới vang lên trên đỉnh đầu cô.

Giọng điệu của anh quá đỗi bình tĩnh: “Tôi sẽ không bao giờ có được người mà mình muốn chung sống cả đời.”

Hàng lông mi của Minh Sán khẽ run.

"Yêu Yêu, em phải biết rằng, tôi sẽ không động lòng với bất cứ ai." Lê Uyên dừng một chút, giọng nói trầm thấp từ từ lưu chuyển: "Tôi cũng không thể bị rung động vì người khác, điều này quá nguy hiểm."

Nói xong, anh di chuyển bàn tay đang giữ sau đầu Minh Sán xuống rồi nhéo sau gáy cô, nói với giọng điệu vô cùng thoải mái:

"Tôi chỉ cần một chú mèo biết nghe lời thôi."

Việc thăm dò điểm mấu chốt này dường như đã đi quá xa. Mặc dù giọng nói của Lê Uyên vẫn trầm và êm dịu như mọi khi, nhưng Minh Sán luôn có cảm giác rùng rợn khi nghe nó.

“… Em biết rồi ạ!"Cô bấm móng tay vào lòng bàn tay, buộc mình phải luôn tỉnh táo: "Hôm nay em chỉ hơi lo lắng khi nhìn thấy Ôn tiểu thư thôi."

Lúc này, Lê Uyên mới buông tay ra, sự lạnh lùng bao quanh anh vơi đi rất nhiều, anh nhẹ nhàng giúp Minh Sán kéo dây áo ngủ đã tuột xuống của cô và giải thích:

"Đây chẳng qua chỉ là một quân cờ liên hôn mà thôi, nhà họ Trần muốn cô ta nắm thóp được tôi, nên thường xuyên cử cô ta đến đây dưới danh nghĩa là bạn bè của gia đình."

Minh Sán nghi ngờ, hỏi: "Nhà họ Trần?"

“Ừm, Ôn Minh Châu theo họ mẹ, nhưng cô ta cũng được coi là người nhà họ Trần.”Lê Uyên vuốt ve lưng cô: "Không cần phải lo lắng sẽ có người thay thế vị trí của em, bây giờ đã yên tâm chưa?"

Theo họ mẹ...

Minh Sán gật đầu, cảm thấy sương mù dường như đã tan biến trong chốc lát. Những nghi ngờ đè nặng trong lòng cô suốt một ngày cuối cùng cũng được giải đáp, nên đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô thay đổi tư thế, nép vào trong ngực Lê Uyên để bản thân thoải mái hơn, giọng nói mềm mại như sáp: “Chúc anh ngủ ngon.”

Giống như một con mèo dính người.

Lần này Lê Uyên không có chúc cô ngủ ngon mà lại cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu cô.

----

Sáng hôm sau, Minh Sán vẫn xuống xe ở góc phố quen thuộc đó, khi đi qua một con hẻm, bỗng có ai đó nắm lấy cổ tay cô rồi kéo vào trong.

Min Sán không hề vùng vẫy mà cứ mặc mình bị kéo vào, vì dù sao thì cô cũng biết đó là ai. Quả nhiên, khi người đó kéo cô vào tường, một khuôn mặt quen thuộc đã hiện ra trước mắt.

Đó là Cố Đông.

Cố Đông chọc ngón tay vào vai cô, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, tàn thuốc kéo dài nhưng vẫn không gạt đi, Minh Sán thấy vậy, thì lo lắng mình sẽ bị nhả khỏi vào mặt.

"Hôm qua cô cố tình làm tôi xấu hổ phải không? Tại sao chỉ ăn cây kẹo mυ"ŧ mà lại cố ý để người khác hiểu lầm như vậy?"

"Cô tưởng rằng ôm được đùi Kiều Tinh là ngon rồi sao? Cô nghĩ một học sinh ngoan như cô ấy sẽ có thể làm gì được tôi?"

"Lúc đó, ông đây tốt bụng tử thế muốn giao lưu với cô, vậy mà cô ra vẻ cho ai xem thế hả?"

-----

Giọng điệu Cố Đông vô cùng dữ tợn, nói một câu là điếu thuốc trong miệng lại run lên. Suốt cả quá trình, Minh Sán chỉ tập trung vào tàn thuốc và không thực sự lắng nghe những gì anh ta nói.

Cuối cùng, Cố Đông cũng nhận ra điều đó, anh ta đặt điếu thuốc trong tay và búng tàn thuốc sang một bên, cuối cùng Minh Sán cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy cô có nghe thấy tôi nói gì không?” Nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ sự mất tập trung của Minh Sán, Cố Đông lại càng tức giận hơn: "Tôi nói cho cô biết, con người tôi không có nguyên tắc, tôi có thể đánh con gái, đừng có ép tôi!"

Để xác minh tính xác thực trong lời nói của mình, Cố Đông giơ nắm đấm lên và vung đến trước mắt cô.

Minh Sán ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi môi màu hồng anh đào khẽ mím lại, đôi mắt cô nhìn đối phương dường như tràn ngập ánh sáng cọ xát đến vỡ vụn, tỏa sáng rực rỡ. Kết hợp với mái tóc ngắn mượt mà được cắt tỉa gọn gàng, trông cô dễ thương đến mức người ta không muốn chạm vào.

Trong mắt Cố Đông hiện lên vẻ kinh ngạc, động tác trên tay nhất thời dừng lại. Trước đây anh ta chưa bao giờ nhìn kỹ khuôn mặt của Minh Sán, nhưng hiện tại khi đã nhìn rõ ràng, thì vô cùng kinh ngạc.

Dễ thương vãi chưởng!

Minh Sán lợi dụng lúc anh ta đang ngơ ngác, liền mỉm cười dịu dàng với đối phương, tia sáng nhỏ xíu trong mắt cô giống như một mảng ánh sao, yên tĩnh và đẹp đẽ đến lạ thường.

"Thật không?"

Cố Đông thu nắm đấm lại, quay người nhổ nước bọt: "Mẹ kiếp, coi như tôi đen đủi đi."

Nói xong, liền đi ra khỏi ngõ, đi được hai bước không khỏi quay đầu lại: "Lần sau đừng có chọc vào tôi nữa..."

"Từ từ đã." Minh Sán tiến lên hai bước, đi theo anh ta, dưới ánh mắt khó hiểu của Cố Đông, cô khẽ mỉm cười nói: "Anh không dám ra tay, nhưng tôi thì có."

“???”

Cố Đông còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bụng mình đau nhói, anh ta ôm bụng lùi về phía sau hai bước, rồi nhìn chằm chằm vào Minh Sán: "Cô đánh tôi?"

Vì quá đau nên anh ta phải cúi xuống nên đã thấp hơn Minh Sán.

"Không thì thế nào?" Minh Sán nắm chặt nắm đấm, nhìn anh ta: "Tiếp tục không?"

Đầu óc Cố Đông vội vã muốn chống trả, nhưng lại bị đau đớn kéo lại. Nghĩ đến đòn đánh mình vừa phải nhận, thậm chí anh ta còn không nhìn ra Minh Sán đánh mình khi nào, nên đột nhiên lại chần chừ.

Anh ta thiếu tự tin, nói: "Có tin tôi kêu anh tôi đến đây không, anh trai tôi giỏi hơn tôi nhiều, đến lúc đó cô đừng có khóc đấy..."

"Anh của cậu? Cố Tây?"

“Đúng vậy.” Cố Đông cố ép mình đứng thẳng dậy, vẫn cứng miệng: “Sợ rồi chứ gì? Nếu đã biết tên anh trai tôi, thì tốt nhất là cô nên đi tìm hiểu xem thế nào. Anh ấy chưa bao giờ thua trận!"

"Ồ." Minh Sán nghiêng đầu, không bàn cãi gì thêm.

Đồ ấu trĩ!

Phớt lờ cái nhìn chằm chằm của Cốc Đông, cô lười biếng mò mẫm trong túi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra nói với đầu dây bên kia: "Cố Tây, nghe thấy chưa, em trai anh kêu anh đến đây chịu đòn kìa!"