Chương 4: Cái gì cũng dám nói

Chương 4: Cái gì cũng dám nói.

Vỏ bọc bên ngoài của những chiếc kẹo mυ"ŧ này không giống như bất kỳ thương hiệu nào được bán trên thị trường. Minh Sán cầm một chiếc, nhìn nó rất lâu dưới ánh nắng, kết cấu của những chiếc kẹo mυ"ŧ này trong suốt và có màu hơi xanh, vỏ bên ngoài cũng là nhựa trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời, trông trong suốt và hấp dẫn.

Không cô gái nào có thể cưỡng lại một món ăn nhẹ xinh xắn như vậy. Minh Sán mở gói bọc và ngậm viên kẹo trong miệng, hương vị bạc hà đột nhiên lan ra trên đầu lưỡi, trộn lẫn với vị ngọt ngào của nho, tạm thời có thể đè nén sự bồn chồn trong lòng cô.

Cũng không tệ.

Ngậm hết nửa viên kẹo, thì xe dừng lại ở một góc ngoài trường học, Minh Sán chỉnh lại cổ áo, cắn nát số kẹo còn lại, ném cây gậy vào thùng rác trong xe, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Khi đến lớp học ngoại ngữ 7, thì hơn một nửa lớp đã có mặt, Minh Sán ôm cặp sách, ngồi vào vị trí của mình. Cô ngồi ở cuối cạnh cửa sổ, bàn ghế trong lớp được sắp xếp theo hình thức một người một bàn nên cô không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.

Cô đặt bài tập về nhà ở góc trên bên trái bàn để chờ người đến thu, sau đó cúi đầu lấy ra một cuốn sách bài tập khác và lặng lẽ bắt đầu làm bài.

Mặc dù đã học xong cấp ba, nhưng khi học tại trường trung học số ba trước đó, do buộc phải xin nghỉ liên tục suốt nửa học kỳ, nên sau này đến đây, kể cả giáo trình rất nhẹ nhàng, thì nó cũng trở thành vấn đề lớn đối với cô. Buộc phải bỏ thêm nhiều thời gian để bù đắp những thiếu sót đó.

Ngay cả khi ý tưởng “đi học” chỉ là một cái cớ ngẫu nhiên của cô thì việc tìm hiểu để biết thêm nhiều thứ vẫn là điều tốt.

Ngay khi Minh Sán đang viết chữ “giải” cho một bài tập, thì một cục tẩy rơi xuống trước mắt cô. Cô nhìn theo quỹ đạo của cục tẩy được ném tới lại bắt gặp một đôi mắt giận dữ.

Đây là một chàng trai khá đẹp trai, cắt tóc ngắn, anh ta không chăm chút ngoại hình theo đúng quy định, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, toàn thân có cảm giác uể oải.

Cố Đông - một tay "sừng sỏ" của lớp.

Minh Sán không thân thiết với các bạn cùng lớp, nên hiểu biết của cô về Cố Đông cũng chỉ ở mức biết tên anh ta, cô liếc nhìn đối phương rồi cụp mắt xuống, tiếp tục tập trung vào bài toán.

Cái kiểu được gọi là "kẻ bắt nạt học đường" thích phô trương sức mạnh này thực sự chưa đáng để cô phải nhìn.

Cố Đông thấy Minh Sán không đáp lại, liền hừ một tiếng, rồi đứng dậy đá mạnh vào ghế, sau đó chậm rãi đi đến bàn của cô. Anh ta đập tay lên bàn và ép người về phía trước, tạo ra một cái bóng nhỏ.

Minh Sán vẫn phớt lờ anh ta, chiếc bút trong tay không hề ngừng viết, ngược lại, các bạn cùng lớp xung quanh đều đã nhìn sang, thì thầm to nhỏ với ý định xem kịch.

Cố Đông giơ tay nắm lấy đuôi bút máy của Minh Sán: "Này, bạn cùng lớp, cậu vẫn lạnh lùng thờ ơ không thèm để ý đến người khác à?"

Minh Sán khẽ cau mày, cô thả cây bút ra, đôi mắt long lanh bình tĩnh: "Đừng làm phiền tôi."

Cố Đông thấy vậy, thì sự hưng phấn trong mắt lại càng tăng lên.

Giọng anh ta trầm hơn một chút: “Này, vậy cậu có biết tôi là ai không?”

Vừa nói, vừa giơ tay lên định xoa tóc cô. Minh Sán thực sự không có hứng thú đi tìm hiểu vấn đề này, nên cô đã dịch ghế ra sau để tránh động tác của anh ta.

Cố Đông khẽ cười một tiếng, và không có ý định bỏ cuộc.

"Bạn cùng lớp, nói ra thì cậu có đừng sợ, trong trường lẫn ngoài trường, tôi chưa bao giờ sợ ai, cậu có biết bên ngoài người ta gọi anh trai tôi là gì không? Anh ấy..."

"Cố Đông, cậu lại làm cái quái gì vậy?!"

Một tiếng quát bất ngờ làm gián đoạn động tác của Cố Đông. Cố Đông thất vọng thu tay lại, rồi quay đầu nhìn cô gái cao ráo đang đi về phía này: “Sao nào? Làm quen với bạn mới cùng lớp sẽ có lợi cho sự đoàn kết tình bạn của cả lớp. Đó không phải là những gì lớp trưởng đã nói sao?"

"Có ai làm quen kiểu như cậu không hả?"Cô gái đi tới, đứng chắn trước mặt Minh Sán: “Ngồi xuống, mặc áo cho đàng hoàng đi, hôm nay sẽ có người đến kiểm tra ngoại hình của cậu. Đừng kéo lùi thành tích lớp, lần sau tôi sẽ không đến phòng hiệu trưởng để "vớt" người về nữa đâu."

Cố Đông trợn mắt, tức giận lùi lại: "Này, cậu đúng là đồ nhiều chuyện."

Cô gái tên Kiều Tinh, cô ấy đã tiếp xúc với Minh Sán trong quá trình làm thủ tục nhập học nên Minh Sán có ấn tượng sâu sắc về đối phương. Cô ấy là một học sinh giỏi hiếm có trong lớp này.

Minh Sán nói lời cảm ơn với đối phương, Kiều Tinh nhìn cô một lúc, đột nhiên không kìm được mà bật cười, hỏi: "Sợ lắm phải không?"

Cô gái này mềm mại và ngọt ngào đến nỗi ai nhìn vào cũng thấy yêu thương.

Minh Sán không biết phải trả lời thế nào nên khẽ lắc đầu, Kiều Tinh cũng không để ý quá nhiều, cô ấy mỉm cười bảo Minh Sán có chuyện gì thì cứ đến tìm mình, rồi quay lại vị trí.

Tâm trạng làm bài bị "con sâu bướm" kia làm phiền, Minh Sán gập sách bài tập lại rồi nằm xuống bàn để ngủ một giấc.

Lúc này, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô nhớ lại cách mà vừa rồi Cố Đông thể hiện sức mạnh, liền giấu điện thoại dưới gầm bàn, gửi tin nhắn cho người ta.

Minh Sán: "Lão Cố, có phải anh có một người em trai tên là Cố Đông không?"

Có lẽ đối phương gặp bất tiện vì bị gãy tay, nên phải một lúc sau mới trả lời được tin nhắn.

Cố Tây: "Đúng vậy, sao thế?"

Minh Sán: "Không sao, tôi chỉ xác nhận lại một chút thôi, anh cứ dưỡng thương cẩn thận đi nhé."

……

Thật là trùng hợp.

Minh Sán cất điện thoại đi, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói đắc thắng của Cố Đông: “Hôm đó, anh trai tôi rất hung hãn, một quyền đánh bại kẻ địch, không ngờ lại chẳng kiểm soát được lực, mấy cậu đoán xem sau đó thế nào? Anh ấy đập thủng một cái lỗ trên sàn, cuối cùng lại làm tay mình bị gãy!"

Đám bạn xung quanh anh ta lập tức bắt đầu cổ vũ, la hét và nịnh bợ.

Minh Sán ngồi một góc nghe thấy vậy: "?"

Cái gì cũng dám nói nhỉ!

-----

Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa, Minh Sán nhận được một tin nhắn từ quản gia. Tài xế tạm thời không thể rời đi vì có khách đến và đang bận ở nhà, vì vậy cô phải tự về. Minh Sán đáp lại bằng một biểu tượng "ok".

Cô tiểu thư họ Ôn kia cũng "lớn mặt" nhỉ!

Nghĩ đến đây, Minh Sán lại cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, vừa mong muốn tìm ra sự thật lại vừa cảm thấy bất lực. Cô nhéo nhéo sống mũi, rồi đứng dậy và bước ra khỏi lớp học.

Trường học rất lớn, Minh Sán đi đi lại lại, rồi bước vào một khu rừng nhỏ, ở đây mát hơn bên ngoài nhiều nên cô vào trong, tìm một góc, ngồi xổm xuống và bóc một cây kẹo mυ"ŧ.

Vị giác của cô lại một lần nữa tràn ngập vị ngọt mát lạnh, đúng lúc này, có một âm thanh lớn đang tiến về phía cô. Minh Sán có đôi tai thính và nhạy bén, nên có thể nghe thấy giọng nói của Cố Đông. Đôi mày thanh tú của Mình Sán hơi nhướng lên, cô bước ra sau bụi cây hai bước mà không để lại dấu vết.

Xào xạc một hồi, có khoảng dăm ba người ngồi xổm thành vòng tròn cách cô không xa, sau đó là âm thanh của chiếc bật lửa.

Minh Sán đã hiểu.

Cô không muốn đối phó với mấy người đó nữa nên vẫn ngồi xổm tại chỗ, ngậm kẹo mυ"ŧ trong miệng, để chuẩn bị đợi họ rời đi.

Khói thuốc bay bay.

“Anh Đông, anh thấy cô gái mới đến thế nào?”

"Có lẽ là gái ngoan, nhạt nhẽo."

"Đúng vậy, kiểu đó chơi bời thì được, tìm cảm giác mới mẻ, còn nếu thực sự hẹn hò với...Chẹp chẹp, nhàm chán hơn cả mụ yêu quái già Kiều Tinh!"

……

Minh Sán coi những lờ nói này như gió thoảng qua tai, cô chán nản đếm ngược trong đầu xem khi nào chúng sẽ hút xong.

Lại có tiếng bước chân dồn dập khác: “Ai đang hút thuốc bên trong thế?”

Mấy người cùng đồng thanh nhỏ giọng chửi rủa vài câu, rồi chuẩn bị âm thầm bỏ chạy. Họ muốn lẻn ra từ con đường bên phía Minh Sán, nào ngờ vừa đến gần, thì nhìn thấy cô gái đang chậm rãi đứng dậy.

Những bước chân vốn đang hoảng loạn lại nhất thời giật mình vì đυ.ng phải ai đó, Minh Sán đối mặt với họ, bốn mắt nhìn nhau. Cô vẫn đang ngậm một cây kẹo trong miệng, trong lúc mấy người còn đang sửng sốt, thì tiếng bước chân từ phía sau đuổi đến, rất nhanh, thầy quản lý dẫn theo người đã xuất hiện ở phía sau họ.

Cố Đông không kìm được mà rít lên một tiếng, rồi miễn cưỡng quay người lại.

"Tại sao lại là các cậu thế hả?" Đôi mắt sắc bén của thầy quản lý đảo qua đảo lại trong đám người: "Lần thứ bao nhiêu rồi?"

Cố Đông chột dạ cười nhạt hai tiếng: "Không... Không nhiều lần quá ạ."

Minh Sán thấy vậy, cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình, nên chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Dưới sự che chở của mấy người cao to, cô đã có thể lẻn ra khỏi đây từ con đường nhỏ mà không ai để ý, nhưng đôi mắt sắc bén của Cố Đông vừa liếc đã nhìn ra ý định của cô, anh ta hả hê hét lên, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mấy giáo viên: “Thầy ơi! Bạn nữ này muốn chạy trốn! Bạn ấy vẫn còn đang ngậm thuốc lá kìa!"

Nói xong, anh ta không khỏi nói một câu ác ý: "Thật sự không ngờ rằng, cậu cũng hút thuốc, nhìn về ngoài thì ngoan ngoãn hiền lành, hóa ra cũng là người như vậy!"

Cán cầm của cây kẹo mυ"ŧ hơi dày, thoạt nhìn trông giống như điếu thuốc của phụ nữ. Quả nhiên, ngay khi những lời này thốt ra, các giáo viên đều nhìn về phía Minh Sán.

Vì là học sinh mới, nên bọn họ không khỏi nhìn cô thêm vài lần, nhất là khi thấy cô ngậm thứ gì đó trong miệng, thì sắc mặt các giáo viên đều trở nên u ám hơn: “Em kia, em học lớp nào?"

Minh Sán liếc nhìn Cố Đông, thấy anh ta như sắp bay lên trời vì sung sướиɠ, Cố Đông cũng nhìn cô đầy khıêυ khí©h, trong mắt hiện lên sự giễu cợt và tự hào không giấu giếm.

Cô gật đầu và kéo chiếc kẹo mυ"ŧ ra khỏi miệng: "Thầy ơi, em chỉ đang ăn kẹo thôi ạ."

……???

Cố Đông ngu người luôn rồi!

Giáo viên cũng ngơ ngác vài giây: “Ồ, ồ, vậy thì em đi đi.”

Minh Sán hơi cúi người về phái giáo viên: “Cảm ơn thầy, em chào thầy ạ.”

Sau đó, cô còn không quên ngẩng đầu lên và chớp chớp mắt với Cố Đông.

Cố Đông: "..."

----

Vậy là, ngày hôm sau, Minh Sán không nhìn thấy Cố Đông, Kiều Tinh đã nói được làm được, cô ấy không đi rước anh ta về.

Suy cho cùng cũng là phạm quy, lần này để bọn họ "được phép" ngồi trong phòng hiệu trưởng và dành cả buổi chiều để suy nghĩ về việc đó, việc này sẽ giúp họ ghi nhớ thật lâu.

Không có tên sừng sỏ này, trong lớp yên ắng hơn rất nhiều.

Sau khi tan học, Minh Sán nhận được tin nhắn của Cố Đông, tin nhắn của người lạ đến từ nhóm của lớp.

Cố: "Hôm nay tan học, đợi tôi ở cổng trường, nếu không thì ngày mai cậu đừng nghĩ đến việc tới lớp nữa!"

Có lẽ do tức tối về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, thậm chí giọng điệu của anh ta còn ác ý hơn rất nhiều.

Minh Sán phớt lờ anh ta, cô nhấp vào nút chặn ở góc trên bên trái màn hình và bước qua cổng trường vào lúc hoàng hôn.

Cô ngồi trong quán cà phê cạnh trường một lúc, thấy cũng sắp đến giờ, liền bắt taxi ở ven đường trở về Lang Viên.

Minh Sán cố tình về trước mười mấy phút, mới chín giờ bốn mươi cô đã đứng bên ngoài biệt thự của Lê Uyên. Trời đã khuya, nhìn qua cánh cửa sắt có hình thù công phu, có thể thấy một luồng ánh sáng rực rỡ.

Chiếc xe đưa cô đi học đang đậu trước biệt thự, một nam một nữ đứng đối diện nhau ở cửa, khoảng cách rất gần.

Người đàn ông là Lê Uyên, còn người phụ nữ kia, trước giờ Minh Sán chư từng gặp, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ và có thân hình nóng bỏng, có lẽ đây chính là "Cô Ôn."

Minh Sán lặng lẽ quan sát, chỉ thấy người phụ nữ không biết đang nói gì với Lê Uyên, cô ta nở nụ cười cười nhẹ nhàng, rồi nghiêng người về phía Lê Uyên, cơ thể gần như chạm vào ngực anh.

Dường như Lê Uyên không để ý tới, vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng khách sáo như cũ. Anh đứng thẳng người, và đường nét hình dáng cơ thể anh hiện ra trong đêm tối thật sự hấp dẫn.

Đột nhiên, cô gái kiễng chân, đôi môi đỏ mọng hướng về phía đôi môi mỏng của Lê Uyên một cách đột ngột...