Chương 11: Thiếu thứ gì đó

Chương 11: Thiếu thứ gì đó.

Hơi thở đan xen, nhiệt độ giữa hai người tăng lên. Minh Sán ngẩng đầu lên che lấy đôi môi mỏng của Lê Uyên, lúc này tất cả mọi cáu kỉnh và táo bạo tích tụ lâu ngày trong lòng đều được giải phóng.

Lê Uyên biết sự hoang dã trong xương cốt Minh Sán, nhưng anh không ngờ cô lại phóng túng đến mức độ này. Ban đầu, nhiệt độ giữa môi có chút mát mẻ, nhưng sau đó lại không ngừng tăng lên như ngọn lửa lan ra thảo nguyên.

Lê Uyên hơi thất thần, sau đó trong mắt anh dần dần lấy lại bình tĩnh.

"Yêu Yêu." Anh lùi lại một chút và gọi cô với giọng trầm thấp.

Nụ hôn rất nông rồi dừng lại, đôi mày thon dài như lá liễu sáng ngời nhẹ nhàng nhíu lại khi nghe được giọng nói của Lê Uyên, sau đó lại thả lỏng.

Đôi mắt đầy nước chợt lóe lên, cô cười tươi và đưa tay ra, cố gắng chạm vào đuôi mắt hơi nhếch lên của Lê Uyên.

"Tiên sinh, anh thật đẹp."

Cô nâng khuỷu tay lên giữa chừng rồi lại nhanh chóng mềm oặt buông thõng xuống. Minh Sán nghiêng người và đột nhiên im lặng,

……

Cô đã thực sự ngủ thϊếp đi trong tư thế này! Lê Uyên vô thức ôm lấy cơ thể Minh Sán đang sắp ngả ra sau để ngăn cô rơi xuống nước.

Hơi thở của cô gái nông và đều đặn, lúc này, toàn thân cô đã chẳng còn sức lực, yên lăng nhắm mắt lại, trở lại với dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, như thể là một người hoàn toàn khác so với vừa rồi.

Lê Uyên yên lặng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, trong mắt anh dường như có dòng nước ngầm đang dâng trào. Anh luôn cảm thấy có điều gì đó đang âm thầm vượt quá tầm kiểm soát.

----

Khi Minh Sán mơ màng tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Cô ngồi dậy trên giường, sau gáy vẫn còn âm ỉ đau đớn. Những mảnh vỡ không ngừng hiện lên trong đầu cô, ký ức cuối cùng dừng lại khi cô đi về phía Lê Uyên.

Đây là lần đầu tiên Minh Sán biết được khả năng uống rượu của mình tệ đến mức nào. Trước đây, cô luôn cảm thấy, dù không thể ngàn ly không say, nhưng ít nhất tửu lượng của cô cũng như mọi người.

Nào ngờ, vậy mà, một ly đã gục!

……Thật xấu hổ.

Có lẽ Lê Uyên đã đi ra ngoài, chỉ có mình cô nằm ở giữa chiếc giường đôi khổng lồ, bên cạnh giường đặt một cốc nước đun sôi, rèm cửa được mở ra một lớp, ánh nắng thuận theo khoảng hở của tấm rèm mỏng chiếu vào mặt đất, khiến mọi thứ trong căn phòng đều vô cùng tĩnh lặng.

Minh Sán dời mắt. Có lẽ đêm qua cô không hề vượt quá giới hạn, nếu không với tính tình của Lê Uyên, nếu thật sự làm chuyện gì chấn động, thì có lẽ thậm chí hôm nay cô còn không nhìn thấy được mặt trời.

……Nhỉ?

Nghĩ như vậy, Minh Sán cảm thấy thư giãn một chút. Cô cầm chiếc cốc trên bàn cạnh giường vừa uống nước vừa đi vào phòng tắm.

Đang đánh răng rửa mặt thì điện thoại trên bàn sáng lên, Minh Sán đưa một tay, mở tin nhắn ra.

Cố Tây: "Kiểu Tinh không đến thì thôi đi, tại sao cả cậu cũng không đến thế?"

Minh Sán cảm thấy kỳ quái nên đáp lại một dấu "?".

Cố Tây: "Tôi Cố Đông đây, tôi dùng số của anh trai, cậu chặn tôi rồi nên tôi không còn cách nào khác."

Minh Sán: "Ồ."

Minh Sán: "Tôi thôi học rồi."

Minh Sán cảm thấy mình không thân thiết lắm với Cố Đông, cũng không thích giao tiếp với mọi người nên trả lời rất thờ ơ.

Tuy nhiên, có lẽ Cốc Đông nghĩ rằng hai người họ là mối quan hệ "không đánh thì không quen", Minh Sán trả lời xong thì ấn tắt màn hình, nhưng anh ta nhắn đến hàng loạt tin nhắn, khiến màn hình sáng lên rồi lại tắt, âm báo thực sự rất phiền.

Minh Sán rửa mặt xong lại nhấc điện thoại lên, thì thấy toàn bộ màn hình chứa đầy các hộp thoại.

Cố Tây: "Vậy cậu thì sao?"

Cố Tây: "Đây là quyết định của mấy lãnh đạo chết tiệt kia à? Hôm đó, cậu dũng cảm vãi luôn, tôi nhìn thôi cũng thấy sợ."

Cố Tây: "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nhé, có cần tôi đi nói giúp cậu không?"

……

Minh Sán: "... Không cần đâu!"

Minh Sán úp màn hình điện thoại xuống bồn rửa mặt rồi lại nghe thấy một tiếng bíp khác. Cô có chút cáu kỉnh. Sau khi lau khô tay, cô mới từ từ cầm điện thoại lên, vừa đi vừa ấn vào nút nguồn, màn hình lại sáng lên, hình như không phải Cố Đông mà là tin nhắn của người khác gửi đến.

Lại ai nhắn tin cho cô nữa đây? Minh Sán xỏ dép vào rồi ngồi ở mép giường, lắc lắc chân, ấn mở ra.

Lê Uyên: "Yêu Yêu, ra sân sau đi."

“……”

Suýt chút nữa thì Minh Sán không cầm chắc được điện thoại của mình. Cô nghiêng người về phía trước, khiến đôi dép lê lỏng lẻo trên chân rơi bộp xuống đất.

Lê Uyên rất hiếm khi thông báo chuyện gì đó với cô bằng cách gửi tin nhắn, việc làm khác thường ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.

Minh Sán nhìn chằm chằm vào dấu chấm ở cuối câu, một suy nghĩ lo lắng không thể kiểm soát nảy sinh trong lòng cô. Mọi người luôn vô thức lo lắng về những điều chưa biết.

Không dám trì hoãn, cô lại xỏ dép rồi vội vã đi về phía sân sau. Dưới mái hiên ở sân sau có một chiếc ghế, Lê Uyên vắt chéo đôi chân dài, quay lưng về phía Minh Sán, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Minh Sán càng cảm thấy bất an hơn.

Cô cố tình làm cho tiếng bước chân to hơn, nhưng Lê Uyên vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

“……”

Minh Sán mím môi, đi vòng qua ghế và đứng trước mặt Lê Uyên.

Trông anh vẫn lạnh lùng tao nhã như vậy, cánh tay thản nhiên đặt sang một bên, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, lộ ra bộ ngực săn chắc, vừa lười biếng lại vừa có chút chán nản.

Anh chỉ nhướng mi, sau đó không nhìn Minh Sán nữa, mà chỉ chậm rãi gõ ngón tay lên bàn, khiến người ta khó lòng đọc được cảm xúc của anh.

"Một ly Pina Colada có thể khiến em say đến bất tỉnh nhân sự sao?"

Minh Sán co ngón chân lại và nói với giọng khô khốc: "Lần sau em sẽ không uống nữa..."

"Không có lần sau." Lê Uyên nhàn nhạt liếc nhìn Minh Sán, sắc mặt anh lại lạnh lùng thêm vài phần, lạnh đến quá đáng.

Lưng Minh Sán chợt đóng băng. Cái nhìn này khiến cô chợt nhận ra bầu không khí giữa mình và Lê Uyên dường như lại có thay đổi.

Dù vẫn chậm rãi như ngày nào nhưng cô luôn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Nó giống như một bức tường vô hình, đột nhiên chắn giữa họ.

Vì vậy, thiếu thứ gì nhỉ? Là hơi ấm sao? Minh Sán cũng không biết.

Nhưng… Khi một khi cảm giác khủng hoảng nảy sinh, nó lại không thể nguôi ngoai được.

"Tiên sinh..." Minh Sán hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại rồi nhẹ nhàng gọi.

Lê Uyên ngồi thẳng dậy, cổ áo nghiêng sang hai bên, khiến hơi thở lạnh lẽo mà anh đè nén nãy giờ càng ngày càng trở nên nguy hiểm.

Giọng điệu của anh không giống mệnh lệnh, nhưng lại không cho người khác nói lại.

"Yêu Yêu, chuyến du lịch của chúng ta phải kết thúc sớm rồi."

Nói xong, anh liền đứng dậy: "Thu dọn đồ đạc của em, chúng ta về rồi nói chuyện sau."

Không ngờ, vừa đứng thẳng dậy, cơn đau đầu của anh chợt ập đến như thủy triều. Lê Uyên không kịp phòng bị, anh rêи ɾỉ một tiếng, sau đó quỳ gối ngồi xuống.

Thấy vậy, Minh Sán liền ngập ngừng tiến lên một bước: "...Tiên sinh?"

Lê Uyên lập tức đưa tay kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình.

Dường như anh đã hình thành sự phụ thuộc, dù là về tâm lý hay thể chất, chỉ cần Minh Sán ở gần, thì triệu chứng đau đầu sẽ giảm đi rất nhiều.

Minh Sán biết rằng đây là cách tốt nhất để an ủi Lê Uyên, vì vậy cô không vùng vẫy, mà thậm chí còn có ý thức thu mình vào vòng tay của anh.

Khi nhìn thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt anh, cô đã hơi kinh ngạc: "Tiên sinh, tối qua anh..."

Cơn đau đầu cuối cùng cũng giảm đi đáng kể, Lê Uyên bất đắc dĩ mỉm cười: "Ừm, ngủ không ngon."

Không chỉ ngủ không ngon, mà tối qua trong lúc giúp Minh Sán thay đồ ngủ, thỉnh thoảng cô lại quấy rầy anh, khiến anh khó chịu. Đặc biệt là khi cô vô thức cắn môi, nó luôn có thể gợi lại cho anh những ký ức về nụ hôn trước đó. Tuy nhiên, cảnh tượng không mấy kí©h thí©ɧ đó lại khiến anh phản ứng mà không hề hay biết.

Thật lố bịch.

Rõ ràng anh không cần một chú thú cưng ngỗ ngược, nhưng vẫn sẵn sàng hòa nhập cô vào thói quen của mình. Lê Uyên nhắm mắt lại, anh nở nụ cười giễu cợt, rồi vùi đầu vào hõm cổ Minh Sán, có vẻ là vô cùng mệt mỏi.

Thôi mặc kệ, cứ tạm tha cho cô lần này!

"Sau khi trở về, cùng tôi đến tham gia một bữa tiệc tối." Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Nhà họ Trần."