Chương 2-2

Tuy rằng Thu Trì vừa mới giải thích, nhưng vẻ mặt và động tác của Thịnh Dã rõ ràng không còn tự nhiên nữa.

Thấy hắn không tin, Thu Trì đưa điện thoại cho hắn coi: “Không tin thì cho anh xem điện thoại.”

Cậu thoải mái đưa di động qua, Thịnh Dã đương nhiên xua tay nói không cần.

Tuy ngoài mặt Thu Trì bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng hoảng sợ. Nếu Thịnh Dã nhận điện thoại xem sẽ phát hiện trên màn hình điện thoại của cậu căn bản không hề có cái gì mà nói thật hay thử thách, hơn nữa còn là một bài viết:

Dạy bạn cách thả tính, hữu hiệu 99%, cho dù là thẳng nam cũng bị bạn bẻ cong trong một giây.

Trong lúc ăn cơm, Thu Trì bình tĩnh mà chuyển đề tài sang lĩnh vực Thịnh Dã am hiểu nhất.

“Anh Thịnh Dã, lúc anh chơi bóng, khả năng bật nhảy của anh thật tốt a, mọi ngày anh thường luyện tập sao?”

Khi Thu Trì khen hắn, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần Thịnh Dã đối diện với cậu là có thể thấy đôi mắt lấp lánh ánh sao kia.

Đôi mắt cậu cũng rất xinh đẹp.

Thu Trì chớp mắt gọi một tiếng: “Anh Thịnh Dã?”

Thịnh Dã có chút ngượng ngùng: “Cậu sao lại đột nhiên gọi tôi như thế?”

“Là em mạo muội, lúc trước nghe đội trưởng Lâm nói, anh là đàn anh của em, gọi thẳng họ tên hình như không quá lễ phép.”

“Lâm Nguyện?”

“Đúng vậy, lúc trước em nhờ Lâm đội trưởng dạy em chơi bóng, sau đó anh ấy đề cử anh, nên em liền kết bạn với anh.”

Nghe thế, Thịnh Dã càng thêm ngượng ngùng, em khóa dưới tới tìm mình học chơi bóng, thế nhưng lại bị mình vừa gặp mặt liền quất luôn...

“Hơn nữa, anh Thịnh Dã thật đẹp trai, làm em có hứng thú học chơi bóng hơn.”

Thu Trì ra đòn thẳng thắn, sau này cậu còn tiếp tục giở trò với Thịnh Dã, không bằng bây giờ tỏ ra mình là người yêu cái đẹp, nói không chừng có thể thưởng thức hắn thêm.

Quá tuyệt.

Theo lời cậu nói ra, nét ngượng ngùng trên mặt Thịnh Dã càng rõ thấy.

Thẳng nam ngây thơ, khen vài câu đã ngại rồi.

Thịnh Dã lần này cũng không so đo cậu gọi hắn là anh, chỉ biết cười nói: “Bị Lâm Nguyện biết, cậu ta sẽ tức chết.”

Thu Trì cố ý nháy mắt một cái với hắn: “Vậy xin anh Thịnh Dã giữ bí mật nha.”

“Nhưng anh thấy em lúc chơi bóng rất linh hoạt, hơn nữa đánh cũng khá tốt, chỉ là có chút hung hăng...”

Thịnh Dã giãy giụa nửa ngày, vẫn nói chữ đó ra. Đúng vậy, thời điểm Thu Trì chơi bóng làm cho người ta có cảm giác dùng sức quá lớn, liều mạng vô cùng. Điều này rất nguy hiểm nếu ở trên sân bóng, dù sao cũng là người chơi bóng, không nên bị cảm xúc chi phối.

Nghe vậy, Thu Trì xấu hổ sờ sờ vành tai, bộ phận trắng nõn dần biến thành hồng nhạt: “Cho nên mới muốn bái sư học đạo.”

Lúc này, Thịnh Dã hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa: Haizzz, người ta chỉ là thích chơi bóng, bản thân hắn sao lại tự luyến thế chứ? Thấy một người đàn ông lại gần mình thì liền cảm thấy đối phương muốn bẻ cong hắn.

Sau khi ăn xong, Thịnh Dã lại bị Thu Trì lừa dối cùng nhau tập chân.

“Anh Thịnh Dã, nhấc chân như thế này sao?”

“Anh Thịnh Dã, góc độ này ok chưa? Sao em không thấy có cảm giác kéo cơ vậy?”

“Anh Thịnh Dã...”

Thịnh Dã bị cậu kêu đến da đầu tê dại, Thu Trì cũng không phải cái gì cũng không biết, nhưng nếu nói là biết thì rất nhiều động tác của cậu sai tư thế, Thịnh Dã cười khổ giúp cậu sửa từng động tác một.

Nhưng thời điểm sửa tư thế liền khó tránh khỏi xuất hiện việc tứ chi tiếp xúc.

Cặp mông tròn trịa, vểnh cao như đám mây mềm mại, tóc đen của Thu Trì được thắt thành bím tóc nhỏ sau đầu, theo những động tác xoay người của cậu, cần cổ trắng ngần như tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài.

Những giọt mồ hôi từ từ lăn xuống dưới, áo của Thu Trì hơi rộng, khi Thịnh Dã đỡ eo Thu Trì liền sẽ theo bản năng mà nhìn vòng eo non mềm hơi lõm xuống.

Nó vô cùng mềm dẻo, Thịnh Dã chưa từng thấy thắt lưng của đứa con trai nào mềm hơn Thu Trì, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng tay đè lên đó một chút, vòng eo mềm dẻo đó liền trực tiếp lõm xuống...

Eo hạ xuống lại khiến hai cánh mông càng thêm tròn trịa. Vì chủ nhân của nó dùng sức kéo ra nên vô cùng căng chặt, nhưng vẫn khó che giấu được độ đàn hồi. Thịnh Dã trong lúc hoảng loạn, không cẩn thận sờ vào đó một chút.

Quá, quá mềm, quá nảy.



Thu Trì dường như luyện tập mệt mỏi nên thở hổn hển, hai gò má tuyết trắng nhuốm một tầng hồng nhạt, khuôn mặt vốn trắng nõn càng thêm hấp dẫn.

Thu Trì nhìn chằm chằm Thịnh Dã nửa ngày, trong lòng Thịnh Dã căng thẳng, cho rằng chuyện hắn không cẩn thận chạm vào mông đã bị cậu phát hiện.

Kết quả Thu Trì chỉ đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu: “Hình như em không rõ lắm, anh có thể luyện cùng em không?”

À, cái này à...

Trái tim đang treo lơ lửng của Thịnh Dã bỗng chốc rơi xuống trên mặt đất.

Nhưng hắn phát hiện, hình như hắn nghĩ nhiều rồi.

Thời điểm cùng nhau luyện tập, xấu hổ mới lại tăng lên. Chân hai người dựa gần nhau, Thịnh Dã làm mẫu quả thực rất dụng tâm, Thu Trì đương nhiên cũng học tương đối nghiêm túc...

Sau đó, bọn họ vì luyện chân mà cố ý đổi quần bó sát nên khiến cảnh tượng xấu hổ dưới thân không thể che giấu.

Mặt hai người nhìn nhau, không ai dám cười ai.

Thịnh Dã nhìn Thu Trì ngượng ngùng, lắp bắp giải thích: “Chỉ, chỉ là phản ứng sinh lí bình thường. Thời điểm luyện chân, rất dễ kí©h thí©ɧ bài tiết testosterone, vì vậy, vì vậy...”

(Testosterone là hormone sinh dục nam)

Thu Trì vốn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng phát hiện mặt đối phương còn đỏ hơn cả cậu.

Thịnh Dã thật đáng yêu...

“A... là, là bình thường sao? Em trước kia chỉ nghe người ta nói qua, luyện chân có khả năng sẽ cương cứng, không ngờ là sự thật...”

Thu Trì nói từ cương cứng mà mặt không đổi sắc. Thịnh Dã nghe xong vành tai lại đỏ như cắt máu.

Thiếu niên cau mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng che lại tính khí đang nhô lên: “Lát nữa sẽ hết à? Lỡ bị người khác nhìn thấy...”

“Hay em sờ giúp anh, để nó nhanh mềm nhé.”

Thịnh Dã: “Không, không cần đâu...”

“Suỵt, có người tới!”