Chương 3

Vưu Miên đi xuống lầu một, nhìn thấy Bạch Lâm cùng Yến Đình Hiên đang ngồi trong phòng ăn ăn cơm.

Bầu không khí yên tĩnh, xem ra tiếng tranh chấp trên lầu cũng không truyền đến nơi này.

Nam nhân gầy yếu mặc áo sơ mi trắng kiên định ngồi trên ghế cao mềm mại, cầm dao nĩa tao nhã cắt bít tết, bên cạnh còn có một vị công tử tuấn mỹ mặc âu phục đen tinh xảo thỏa đáng.

Sau khi nghe được tiếng bước chân, Bạch Lâm ngẩng đầu nhìn lại, Yến Đình Hiên bên cạnh cùng hắn ăn cơm cũng nghe tiếng quay đầu, lập tức ánh mắt dừng lại.

Giọng nói của Bạch Lâm rất cố ý, kinh ngạc rất làm ra vẻ.

"Vưu Miên, anh cũng ở nhà a." Bạch Lâm thấp thỏm nhìn Uông Mậu đứng phía sau Vưu Miên, nhíu mày luống cuống nói: "Chú Uông quá bận rộn có thể quên, cơm trưa chỉ chuẩn bị một phần, anh có phải còn chưa ăn cơm hay không?”

Yến Đình Hiên một câu cũng không nói, chống cằm ngồi bên cạnh Bạch Lâm, đáy mắt lộ ra phiền chán, con ngươi đen dưới hàng lông mày rậm khẽ ngưng tụ, tựa hồ đang suy tư nếu Vưu Miên tiến lên đáp lời hắn thì mình nên cự tuyệt như thế nào.

Yến Đình Hiên là hoa tâm thiếu gia làm việc phóng đãng nhất trong đám bằng hữu bọn họ, thường xuyên bị trêu chọc là mặt người dạ thú.

Làm một luật sư vĩnh viễn là do tình thế ép buộc, bên ngoài là phú gia quý công tử sắc bén, nhưng một khi nghiên cứu kỹ đời sống tình cảm của hắn, đó chính là một mớ hỗn độn.

Nhưng đó cũng đã là trước kia, hiện giờ Yến Đình Hiên một tấc cũng không rời đi theo phía sau Bạch Lâm, nghiễm nhiên một bộ thu tâm si tình, ai nhìn mà không cảm thán một tiếng vi diệu.

Vưu Miên không hiểu người ngoài luôn thích đem quan hệ bằng hữu trước đó của hắn và Yến Đình Hiên xuyên tạc thành mập mờ cùng scandal, hắn cũng từng ý đồ hướng Yến Đình Hiên giải thích qua.

Nhưng một khi vết nứt được tạo ra, rất khó để phục hồi.

Vưu Miên bây giờ cũng không muốn khôi phục đoạn tình bạn này.

Vì thế đối mặt với Bạch Lâm tận lực khıêυ khí©h, Vưu Miên chỉ nhàn nhạt rũ mắt, biểu tình không gợn sóng.

Vưu Miên quá mức đẹp trai, diện mạo từ lúc hắn đi học đã truyền ra, lúc ấy Yến Đình Hiên cùng Vưu Miên vẫn là bạn tốt không rời.

Hắn tránh né Uông Mậu ý đồ túm lấy tay hắn, hai tròng mắt sáng ngời diễm tuyệt vén lên, lạnh lùng xa cách mở miệng nói: "Đừng đυ.ng vào tôi.”

Một tiếng này chẳng những làm cho Uông Mậu sửng sốt, ngay cả Yến Đình Hiên cùng Bạch Lâm đều kinh ngạc vài phần.

Vưu Miên từ trước đến nay ôn nhu, đối với ai cũng là một dáng vẻ điềm đạm, hiếm khi có lúc lạnh lùng nói như vậy.

Sau khi Bạch Lâm trở về, mọi người phát hiện Vưu Miên lại có tâm kế, không nghĩ tới giờ phút này Vưu Miên ngay cả tấm vải che mặt cuối cùng cũng không cần.

Yến Đình Hiên thấy thế liền hạ thấp lông mày, lạnh lùng mở miệng nói: "Vưu Miên, chú Uông không phải là người cậu có thể tùy ý nổi giận.”

Bạch Lâm rụt rè nói: "Chú Uông, Vưu Miên có thể chỉ là tâm tình không tốt, anh ấy không cố ý.”

Uông Mậu ở Vưu gia làm quản gia nửa đời người, bối phận được gọi một tiếng chú, cũng nâng lên dáng vẻ trưởng bối.

Không nghĩ tới Vưu Miên hôm nay lại dám kiêu ngạo như vậy.

Nhưng còn không đợi Uông Mậu nhíu mày, Vưu Miên liền thay giày nghiêng người nói: "Là tâm tình không tốt, nhưng cũng là cố ý.”

Bầu không khí trong nháy mắt dừng lại.

Yến Đình Hiên nhíu mày chậc chậc một tiếng, nam nhân cao lớn cường tráng không kiên nhẫn đứng dậy hỏi: "Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Con ngươi màu hổ phách của Vưu Miên chớp chớp, lãnh ý tiêu tán vài phần, hắn lại một lần nữa treo lên ý cười nhu hòa quen thuộc ngày xưa, nhưng nói ra miệng vẫn lạnh lẽo như trước.

Vưu Miên nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Yến Đình Hiên một cái, tầm mắt quét tới thân ảnh màu trắng kia.

"Bạch Lâm." Vưu Miên cười rất thản nhiên, nói: "Tôi không chơi với cậu.”