Chương 2

Vưu Miên ngồi ở trên ghế nghe vậy tâm tình trong lòng phức tạp vạn phần, rốt cuộc vì sao tất cả mọi người cho rằng hắn muốn cướp đi cái gì.

Kiếp trước, Vưu Miên dưới sự chỉ trích của người khác hoặc sáng hay tối đối với Bạch Lâm ôm áy náy, từng bước lùi, từng bước nhường nhịn.

Mãi đến khi Vưu Tế Viễn đề nghị để Vưu Miên thay Bạch Lâm giả mạo tham gia cuộc thi mỹ thuật, Vưu Miên mới ý thức được tất cả những chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu vớ vẩn.

Nhưng muốn nói cây rơm cuối cùng đè chết Vưu Miên, là chân tướng Vưu gia nhận nuôi hắn trong sách.

Nguyên lai từ đầu đến cuối, hắn bất quá chỉ là một lựa chọn có cũng như không, ngay cả cha mẹ gọi hơn mười năm cũng coi hắn là một quân cờ.

Một quân cờ bảo vệ bạch quả khỏi bị bên ngoài tổn thương.

Khó trách hắn từ nhỏ bị bắt cóc vô số lần, nhiều lần lướt qua cái chết.

Vưu Tế Viễn cùng Bạch Bội Lan dùng tiền chuộc cứu hắn, đáy mắt bọn họ xuất hiện may mắn rốt cuộc là đang nghĩ Vưu Miên bình an trở về, hay là đang nghĩ may mắn không phải Bạch Lâm bị bắt cóc.

Vưu Miên khẽ nhắm hai mắt chậm rãi thở ra một hơi, có lẽ là kích động, cũng có lẽ là kinh ngạc, ngón tay của hắn đều đang run rẩy.

Sống lại một đời, hắn không muốn rối rắm với những chuyện này nữa.

"Tôi đáp ứng điều kiện của ông." Vưu Miên mở mắt giương mắt đứng lên, nhìn thẳng Vưu Tế Viễn, đáy mắt lại không còn có sự hâm mộ cùng khát vọng tán thành đối với cha.

Vưu Tế Viễn bị ánh mắt của Vưu Miên đâm trúng, không biết vì sao cơ mặt run lên, mí mắt cũng nhảy theo.

Bên miệng vốn muốn nói cũng nói không nên lời, Vưu Tế Viễn sững sờ vài giây sau chỉ nói: "Lúc này mới biết hiểu chuyện.”

Vưu Miên nói xong cố ý đứng tại chỗ chờ một lát.

Vưu Tế Viễn kiếp trước bị hắn bác bỏ, tình huống tức giận đóng cửa mà đi cũng không phát sinh, cho nên ngay cả đám cháy vài phút sau cũng không xuất hiện.

Kim đồng hồ mang sắc đồng đặt trên tủ kính thư phòng đang từng giây từng phút trôi qua, lựa chọn dẫn đến kết quả, một tia thấp thỏm cuối cùng trong lòng Vưu Miên cũng hoàn toàn biến mất.

"Tôi có thể đồng ý với ông tất cả các điều kiện." Vưu Miên cất bước đi tới trước bàn bình tĩnh nói, hắn không gọi Vưu Tế Viễn là cha nữa.

Tư thế tự nhiên, Vưu Tế Viễn ngồi sau bàn làm việc thậm chí còn cần ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt Vưu Miên.

Giờ phút này Vưu Miên cùng trước kia không giống nhau, Vưu Tế Viễn trong lòng nghi hoặc, nhưng nếu thật sự so sánh, cũng không thể soi ra rốt cuộc chỗ nào không giống.

Vưu Tế Viễn nheo mắt lại, chờ đợi lời sau của Vưu Miên.

Vưu Miên giơ tay mở hợp đồng trước mặt Vưu Tế Viễn ra, không đợi Vưu Tế Viễn phản ứng, hắn lập tức rút ra một cây bút từ trong ống bút ký tên mình vào giấy đồng ý chuyển nhượng cổ phần.

Không ngần ngại.

"Tôi sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi Vưu gia."

Răng rắc một tiếng vang lên, nắp bút vàng được che lại trên đầu cây bút, Vưu Tế Viễn sau khi nghe được tiếng này tim cũng không khỏi nhảy dựng theo.

"Có ý gì?” Vưu Tế Viễn nhíu mày chất vấn.

Vưu Miên khép thư mục hợp đồng lại, tiếp theo cười rất nhu hòa, không có chút công kích nào nhưng cũng đủ khiến Vưu Tế Viễn sửng sốt.

"Ý tôi là, tôi biết ngay từ đầu các người đã động tay động chân trong thủ tục nhận con nuôi."

"Chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì."

Vưu Miên cong mắt, nói, "Tạm biệt, ông Vưu."

Vưu Tế Viễn trợn tròn hai mắt muốn vỗ bàn, nhưng không biết vì sao chỉ có thể run rẩy nắm phần hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia không nhúc nhích, biểu tình là còn chưa hết kinh ngạc cùng tức giận quá độ.

“Cậu......! Dừng lại!" Cổ họng Vưu Tế Viễn gân lên.

Vưu Miên vài bước đi tới cửa thư phòng, chờ sau khi mở cửa, hắn xoay người nhẹ giọng nói: "Tôi chưa bao giờ nợ Bạch Lâm một lời xin lỗi, mà là hắn nợ tôi một tiếng cảm ơn. ”

Trong thư phòng thanh âm Vưu Tế Viễn rất lớn, rất nhanh liền dẫn tới quản gia Uông Mậu.

Người đàn ông trung niên mũi ưng đi bước nhỏ nhanh chóng chạy tới, sau khi nhìn thấy Vưu Miên, vẻ mặt của Uông Mậu cực độ lạnh lùng, giống như đang nhìn một đồ vật dư thừa trong nhà.

Biểu tình phiền muộn của đối phương quá mức rõ ràng, thế cho nên trước kia Vưu Miên luôn né tránh không muốn cùng vị quản gia này có tiếp xúc quá nhiều.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.

Vưu Miên không dừng lại chút nào, trực tiếp đi xuống cầu thang.

Vưu Tế Viễn phía sau đang hướng về phía Uông Mậu hô, "Ngăn cậu ta lại! Muốn lật trời!”

Uông Mậu nghe vậy thu hồi bước chân vốn muốn đi thư phòng, xoay người đuổi theo Vưu Miên.