Quan Đồng ngạc nhiên từ xa giơ tay lên vung vẩy, bộ dáng vui vẻ nghênh đón.
Thẩm Nam Tiêu là người đầu tiên đến gần, trước tiên nhìn Quan Đồng, lại nhìn về phía Yến Đình Hiên nói: "Công tác chuẩn bị đã làm ổn rồi, hiện tại chờ tổ mua sắm trở về."
Yến Đình Hiên gật gật đầu, tầm mắt di chuyển đến ba người đứng phía sau Thẩm Nam Tiêu.
"Nghe nói các cậu đi chặt củi gánh nước?" Yến Đình Hiên khẽ nhướng mày, có chút tò mò hỏi.
Quan Đồng kề sát vào mở to hai mắt, cũng không thể tin: "Thật sự là gánh nước chặt củi à? Lúc Nam Tiêu nói, tôi còn không thể tin được."
Trên người Hoắc Diễn Chi tản ra hơi nước, tựa hồ vừa tắm nước lạnh xong trông khoái lạc vô cùng.
"A, tổ tiết mục quá lừa người." Hoắc Diễn Chi thở dài lại gãi gãi tóc, "Thật ngại quá, bởi vì muốn tắm rửa nhanh, ba chúng tôi liền chọn xong phòng riêng của mình rồi."
Tổ tiết mục sắp xếp phòng ngoại trừ tầng trên và tầng dưới không giống nhau, các phòng khác có kích thước, hướng, bài trí đều giống.
Bởi vậy khi Hoắc Diễn Chi nói ra lời này, những người khác đều tỏ vẻ thông cảm.
Vân Quan Thanh sấy mái tóc đến nửa khô rồi cúi đầu buộc thành một cái củ tỏi nhỏ, ngũ quan diễm lệ đột nhiên bị lộ ra hoàn chỉnh, độ đẹp trai trong nháy mắt so với trước chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.
Quan Đồng từ bốn người bọn họ đi tới bắt đầu không dám nhìn Vân Quan Thanh.
Vân Quan Thanh kéo ghế ngồi xuống, nhíu mày hỏi: "Vưu Miên hai người bọn họ còn chưa trở về?"
Yến Đình Hiên vừa mới lắc đầu, Bạch Lâm liền ôm cánh tay sợ hãi nói: "Tổ thu mua dù sao cũng phải mua nhiều đồ như vậy, lái xe rất mệt mỏi."
Vân Quan Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Bạch Lâm.
Bạch Lâm nháy mắt dừng lại một lúc lâu, "Anh Quan Thanh, sao anh lại nhìn em như vậy chứ?"
Bạch Lâm thật sự không nghĩ tới vừa rồi Vân Quan Thanh lại thật sự ném một nắm củi cho mình, tuy rằng nửa đường được Hoắc Diễn Chi đón lấy, nhưng củi khô vẫn để lại vết siết khó coi trên cánh tay.
Mới tham gia nửa ngày mà thôi, Bạch Lâm lại bỗng nhiên cảm thấy mình trở nên không hiểu được ý nghĩ trong đầu Vân Quan Thanh.
Nhưng ngay khi trong lòng Bạch Lâm có một chút khó giải thích, Vân Quan Thanh hướng về phía hắn cười cười, mặt mày diễm lệ vẫn là bộ dáng thiên vị như thường ngày.
Nhưng mặc dù vậy, Bạch Lâm đã không còn cách nào khác tùy ý làm nũng trước mặt Vân Quan Thanh như trước kia.
Luôn cảm thấy một giây sau nam nhân trước mắt sẽ đột nhiên biến thành bộ dáng tàn nhẫn lại chán ghét nhìn chằm chằm mình.
Quan Đồng nhìn Bạch Lâm, vẻ mặt nghi hoặc nhíu mày, không biết có phải ảo giác của anh hay không, sao lại cảm thấy Bạch Lâm này...rất có mùi “trà xanh”.
Tổ chuẩn bị và tổ nấu ăn vừa mang lò nướng vừa chặt củi gánh nước, đều mệt dã dời chân tay.
Hiện tại Bạch Lâm đi ra nói lái xe mệt quá, quả thực giống như là kéo cừu hận về cho Vưu Miên.
Quan Đồng nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, lập tức tìm bổ sung nói: "Cũng không thể nói như vậy, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, chọn tổ làm việc cũng là ngẫu nhiên, ai cũng không biết cụ thể tổ nào làm nhiệm vụ là gì, huống hồ Vưu Miên bọn họ còn chưa trở về đâu."
Vân Quan Thanh rũ mắt trầm mặc.
Bạch Lâm quay đầu nhìn về phía Quan Đồng, vẻ mặt vô tội nói: "Đúng vậy, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi."
Khi Quan Đồng đang thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe Bạch Lâm lại tiếp tục nói: "Hiện tại chỉ hy vọng tổ bọn họ có thể mua được nguyên liệu nấu ăn anh Đình Hiên cần trở về đi, bằng không chúng ta mệt mỏi một ngày... em không thể ăn tối."
Nắm đấm Quan Đồng dần cứng lại, tiểu bạch kiểm này là chuyện gì xảy ra?!
Trong tình huống clip hậu kỳ không cố ý làm chuyện, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người chỉ biết cảm thán vẻ đẹp của các khách mời đứng bên bãi biển tụ tập, mà không cần tỉ mỉ từng biểu cảm, từng động tác.
Bởi vậy khi cuộc trò chuyện ngắn của Quan Đồng và Bạch Lâm được phát sóng trực tiếp vào phòng quan sát, Khúc Thiệu hít sâu một hơi cười cười nói: "Xem ra tổ mua sắm gánh vác kỳ vọng của các vị khách ở lại Phòng Nhỏ nha, không có theo dõi thật đúng là không biết tình huống hiện tại của Vưu Miên bên kia là như thế nào?"
Quách Túc cúi đầu nhìn tờ giấy viết đầy tips của mình nói: "Tôi nhớ lúc Vưu Miên vừa ra khỏi Phòng Nhỏ nhỏ tìm được một tấm bản đồ trên kính chắn gió của xe, sau đó Bùi... Bùi Hoài Tế lấy được một phong bì chứa 500 nhân dân tệ."
Hí Nhị nghiêng đầu, biểu tình cảm giác tràn đầy lo lắng.
"Tôi nhớ rõ Yến Đình Hiên viết rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đông lạnh cùng nguyên liệu cao cấp. Năm trăm tệ, thật sự quá khó xử đi!" Hí Nhị cau mày bất bình phẫn nộ.
Khúc Thiệu trấn an đè nén cảm xúc của Hí Nhị, lý trí phân tích về phía ống kính: "Năm trăm tệ mà tổ tiết mục đưa ra nhất định là đủ ăn một bữa tối, mọi người trước tiên đừng nóng vội."
Phòng quan sát rơi vào một sự im lặng ngắn ngủi.
Khúc Thiệu nói tuy rằng đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.