Chương 29

Tổ tiết mục đưa cho năm trăm tệ quả thật đủ ăn một bữa cơm tối, nhưng vấn đề hiện tại là còn lại hai tổ khách mời đều mệt mỏi làm nhiều nhiệm vụ như vậy, chỉ muốn ăn một bữa cơm lớn như đã thỏa thuận trước đó.

Cho dù nhóm Vưu Miên mang đến nguyên liệu nấu ăn, nhưng nếu chỉ là mì ống đơn giản hoặc là khác, nhất định sẽ làm cho cảm giác chờ mong của người khác hung hăng giảm xuống.

Hí Nhị làm trong giới giải trí, biết quán tính của những chương trình này, ấn tượng ban đầu thực sự là rất quan trọng.

Nếu như không có Bạch Lâm vừa rồi đổ thêm dầu vào lửa còn tốt, hiện tại mấy câu này vừa nói ra, người không chờ mong cũng bắt đầu chờ mong!

Hí Nhị siết chặt ngón tay, móng tay màu đỏ khẽ lún vào lòng bàn tay.

Vưu Miên, anh nhưng nhất định phải cho tôi bất ngờ!

——

Ngay khi máy quay ghi lại khoảnh khắc sáu vị khách mời đang đứng bên bờ biển, một nhân viên chạy vặt chen chúc bên cạnh Hồng Thịnh giao ra một chiếc GoPro màu đen, thì thầm: "Nhóm cuối cùng đã trở lại."

Nhân viên vừa dứt lời, một chiếc xe thương mại màu đen in logo của tổ tiết mục "Nhịp tim phù hợp" liền chạy vào bãi cát trắng mịn.

Vưu Miên ngồi trong xe cởi dây an toàn, mùi bạc hà trong vắt quanh quẩn bên cạnh hắn.

Bùi Hoài Tế trong tay cầm hộp kẹo cứng vừa rồi, giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy nếu có nước hoa là mùi này, vậy có lẽ cũng không phải không thể tiếp nhận.

Sáu vị khách mời ở lại Phòng Nhỏ cơ hồ cùng tổ tiết mục phát hiện Vưu Miên và Bùi Hoài Tế rốt cục trở về.

Trong nháy mắt tất cả mọi người vốn còn không đói đều cảm thấy đói bụng.

"Cuối cùng cũng trở về rồi." Hoắc Diễn Chi ôm bụng khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ cười: "Chặt nhiều củi như vậy, thật đúng là đói bụng, hiện tại chỉ muốn ăn một bữa thật ngon."

Ánh mắt Vân Quan Thanh nhìn chằm chằm hai người từ trên xe đi xuống.

Chỉ thấy bọn họ lấy ra mấy túi mua sắm rất lớn từ trong cốp xe, thoạt nhìn không nhẹ.

Ánh mắt Vân Quan Thanh dần dần dày đặc, một cỗ cảm giác hưng phấn run rẩy biến mất đã lâu chậm rãi dâng lên đại não của hắn.

"Vưu Miên!"

Quan Đồng vừa hô vừa nghênh đón, mấy người Thẩm Nam Tiêu theo sát phía sau.

Quan Đồng chạy đến bên cạnh Vưu Miên, thở phào nhẹ nhõm nói: " Miên Miên thân mến cuối cùng cũng đã trở về! Tổ tiết mục thật sự quá xấu bụng, đây đâu phải là luyến ái gì chứ!"

"Anh cũng không biết cả buổi chiều chúng tôi đều làm cái gì..." Quan Đồng ríu rít ùng ục đi theo bên cạnh Vưu Miên, như chim non há miệng đòi chim bố mẹ bón mồi.

Ánh mắt Vưu Miên ôn nhu giơ tay ấn lên mái tóc hồng phấn của Quan Đồng.

"Vất vả rồi."

Thanh âm Vưu Miên trong trẻo lãnh nhu hòa, hai mắt xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, Quan Đồng trong nháy mắt câm miệng.

Bởi vì...

Quan Đồng nháy mắt mấy cái, tai càng ngày càng đỏ, thậm chí ửng đỏ kia dần dần lan tràn đến sườn mặt.

Túi mua sắm trong tay Vưu Miên bị Bùi Hoài Tế xách tới.

Chỉ thấy nam nhân vai rộng chân dài, nguyên liệu nấu ăn vừa rồi thoạt nhìn rất nặng nhưng đặt ở trong tay Bùi Hoài Tế trông có vẻ thập phần thoải mái.

Bùi Hoài Tế rũ mắt nhìn lướt qua mấy người Quan Đồng một cái, rất không khách khí mở miệng hỏi: "Sói đói vồ thức ăn?"

Cảm xúc ngượng ngùng nháy mắt tiêu tán, Quan Đồng mở to hai mắt nói: "Người mày rậm mắt to như anh cũng biết nói giỡn!"

Bùi Hoài Tế vẻ mặt không thay đổi, chỉ khẽ cười một tiếng.

Quan Đồng: "..."

Vưu Miên đóng cốp xe lại, thuận tiện đưa chìa khóa xe cho tổ tiết mục, nghe vậy không nhịn được đi theo phía sau Bùi Hoài Tế cười một tiếng.

Tai Quan Đồng lại đỏ lên một vòng, Thẩm Nam Tiêu ngược lại vẫn như trước bộ dáng văn nhã kia, nói: "Lo lắng sợ hai người không mua được nguyên liệu nấu ăn."

Yến Đình Hiên thản nhiên chạy tới, "Đều đứng ở chỗ này làm cái gì, đi qua trước đi."

Yến Đình Hiên nhìn chằm chằm Vưu Miên hai giây, vốn định mở miệng hỏi cái gì lại thấy Vưu Miên trực tiếp lướt qua hắn đi về phía địa điểm bố trí trước.

Yến Đình Hiên xoay người nhìn bóng lưng Vưu Miên nhíu mày.

Bắt đầu từ khi nào.

Đổi lại là hắn nhìn bóng lưng Vưu Miên?

Bùi Hoài Tế cất chân dài vài bước đi tới trước bàn, xách túi mua sắm đặt lên.

Rầm một tiếng, có vẻ rất có trọng lượng.

Bạch Lâm nhìn nguyên liệu nấu ăn không ít, trong lòng không vui cũng không cách nào biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tiến lên hỏi: "Để em xem các anh mua được cái gì ngon?"

Vưu Miên căn bản không muốn đem thời gian và chú ý đặt ở trên người Bạch Lâm, hắn mở túi mua sắm hướng về phía Yến Đình Hiên thản nhiên nói: "Món Pháp có thể là làm không được, tổ tiết mục cho ngân sách quá ít đi."

Không khí hiện trường dần ngưng tụ, trái tim Quan Đồng đều bị nâng lên.

Yến Đình Hiên làm đầu bếp đêm nay ngược lại rất thân sĩ cười, nói: "Không sao."

Bạch Lâm thiếu chút nữa không giấu được ý cười, kéo dài thanh âm tiếc nuối a một tiếng, "Vậy chúng ta ăn..."

Không đợi Bạch Lâm nói xong, Vưu Miên đem nguyên liệu nấu ăn trong túi mua sắm ra, "Nhưng tôi nhớ anh Thẩm rất am hiểu đồ ăn Ý, vừa vặn anh cũng ở trong tổ nấu ăn."

Thẩm Nam Tiêu nhìn ô liu đen, phô mai trắng khô, rau diếp, hàu và cà chua bày trên mặt bàn lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được.

Hắn bước nhanh đến trước bàn cầm lấy một chai rượu Marsala, hoàn toàn khϊếp sợ nhìn Vưu Miên.

"Chúa ơi,anh ngay cả cái này cũng mua được?!"

Trên mặt mọi người lộ ra kinh ngạc không che giấu được, ngay cả nhân viên tổ tiết mục bên ngoài sân khấu cũng bị kết quả ngoài dự liệu này làm cho trợn tròn hai mắt.

Trong ống kính, Vưu Miên nhún vai, gió biển thổi qua trán hắn, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn tiêu sái xẹt qua mặt mày sáng ngời.

Trong hoàng hôn màu xanh, Vưu Miên nói với tiếng Ý tiêu chuẩn và xinh đẹp: "Buona Fortuna." (Chúc may mắn)