Chương 26

Gió thu từ từ, biển xanh biển cam trời.

Mái tóc dài của Vân Quan Thanh ướt đẫm mồ hôi dán lên trán, đôi mắt hẹp dài sắc bén khẽ nheo lại, dựa vào ngồi bên cạnh cọc gỗ ghét cay ghét đắng chậc một tiếng.

Vốn tưởng rằng chọn một tổ thoải mái nhất, không nghĩ tới kết quả thành như vậy.

Vân Quan Thanh tháo găng tay che trán, cách đó không xa tiếng nói chuyện giữa Hoắc Diễn Chi và Bạch Lâm còn thỉnh thoảng truyền vào tai hắn.

Vân Quan Thanh lúc trước lần đầu gặp Bạch Lâm cảm thấy thú vị, thân thế thú vị, vị ca ca nhận nuôi hút máu trên người hắn cũng thú vị.

Hắn muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Đáng Thương thê thảm như vậy trưởng thành đến đơn thuần như bây giờ, đến tột cùng nội tâm là người như thế nào.

Là tiểu thiên sứ trong biểu hiện thật, hay là ác ma nội tâm thối rữa.

Nhưng sau khi lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Miên trong Phòng Nhỏ, Vân Quan Thanh đột nhiên cảm thấy hết thảy trên người Bạch Lâm đều mất đi thú vị.

Rõ ràng Vưu Miên mới là thiếu gia nhận nuôi đơn điệu như nước luộc ốc.

Nhưng vì sao ánh mắt của hắn nóng như vậy, thậm chí dám cùng mình đối diện hùng hổ bức người.

Vưu Miên trong miệng Bạch Lâm yếu đuối lại ích kỷ, ác độc mà ngu xuẩn.

Chỉ là sinh ra có một bộ da tốt.

Vân Quan Thanh chống trán ánh mắt dần dần nặng nề, nhưng chỉ là người sinh ra sở hữu một bộ da tốt sẽ có ánh mắt kiên nghị lại nóng bỏng như vậy sao?

"Anh Quan Thanh."

Bạch Lâm đang cười hì hì với Hoắc Diễn Chi ở xa xa bỗng nhiên nhận ra Vân Quan Thanh đã một mình trầm mặc rất lâu, không khỏi nghi hoặc đi tới.

Bạch Lâm chỉ vào Phòng Nhỏ xa xa vẻ mặt đáng yêu đơn thuần, "Chúng ta đem củi chất đống đến bên anh Đình Hiên đi, đây đều dùng để buổi tối đốt lửa trại."

Vân Quan Thanh trầm mặc đứng dậy.

Hoắc Diễn Chi ở một bên đã vác mấy cây củi trên vai.

"Đi, Bạch Lâm." Hoắc Diễn Chi hiển nhiên còn coi Vân Quan Thanh là tình địch.

Vân Quan Thanh một chút cũng không đem tầm mắt đặt ở trên người hai người này, thẳng đến khi Bạch Lâm lại một lần nữa lên tiếng khẽ hô: "Anh Quan Thanhh, anh làm sao vậy? Có quá mệt mỏi không?"

Vân Quan Thanh cúi đầu nhìn về phía người con trai trước mắt.

Bạch Lâm mặc áo khoác trắng như tuyết, tóc đen nhu thuận khoác lên trán, đôi mắt to chợt lóe lên, trên người không có chỗ nào không kêu gào nói, tôi rất nhu nhược, tôi rất đáng thương, giúp tôi, cứu tôi.

Nhưng giờ phút này đáy lòng Vân Quan Thanh lại bỗng nhiên thiếu đi một phần d*c vọng bảo hộ trước kia thúc đẩy hắn đi theo phía sau Bạch Lâm.

Rõ ràng nơi này có người thú vị hơn Bạch Lâm.

Rõ ràng tất cả mọi thứ trên người thiếu gia giả kia càng khiến người ta mê mẩn.

Mặc dù suy nghĩ mấy phen quay cuồng, Vân Quan Thanh khi đối mặt với Bạch Lâm khác hẳn so với những người khác, sủng nịnh độc nhất.

Vân Quan Thanh giơ tay xoa lọn mái tóc đen của Bạch Lâm.

"Đúng vậy." Vân Quan Thanh nhấc củi lên thoải mái khoác lên vai, vừa đi ra ngoài vừa kéo dài giọng lười biếng nói: "Mệt chết đi được."

Thái độ trước sau như một của Vân Quan Thanh làm cho tâm tình Bạch Lâm lới lỏng.

Bạch Lâm vội vàng đuổi theo, thân mật nói đùa: "Rất nặng phải không? Hay để em giúp anh vác một ít."

Những nam nhân này chưa bao giờ để cho hắn làm việc nặng nhọc, cho nên câu nói này của Bạch Lâm cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cọ độ hảo cảm mà thôi.

Ngay khi Bạch Lâm cho rằng Vân Quan Thanh sẽ cùng Yến Đình Hiên, Hoắc Diễn Chi cười nói với mình, sau đó nói không cần cậu giúp, Vân Quan Thanh bên cạnh bỗng nhiên dừng bước.

Bạch Lâm có chút kinh ngạc đứng tại chỗ.

Mây mù màu xanh rơi vào đáy mắt Vân Quan Thanh, mang theo một tia rét lạnh không rõ ràng.

"Được, giúp anh đi." Vân Quan Thanh cười nói.

:))))