Vưu Miên ngước mắt lên, tóc xoăn động theo, ánh mặt trời chiếu lên người hắn tản ra khí tức ấm áp, cả người có vẻ mềm mại lại bình thản.
Bùi Hoài Tế ở trong ánh sáng thấy rõ trong đôi mắt Vưu Miên có màu xanh nhạt, ngay sau đó liền cảm giác được tay mình bị Vưu Miên nắm lấy, lực rất nhẹ, xúc cảm lại rất mát lạnh.
Vưu Miên đối với Bùi Hoài Tế ấn tượng không nhiều lắm, bởi vì kiếp trước bọn họ căn bản chưa từng thấy qua, hơn nữa nam nhân thành thục nội liễm trước mắt này ở trong sách chỉ được nhắc tới vài lần, câu nói đơn giản không quá hai câu, đại đa số thời khắc đều là hạ mệnh lệnh.
"Vưu Miên."
Vưu Miên hướng về phía Bùi Hoài Tế lễ phép gật đầu, đơn giản tự giới thiệu: "Họ là Vưu, Miên trong miên cầm lục âm."
Bùi Hoài Tế đã nghe qua cái tên này, biết là khách mời của Hồng Thịnh đề nghị quảng bá JL.
"Vất vả rồi." Thanh âm Bùi Hoài Tế rất quyết đoán, nhưng cũng có chút mạo phạm, ngữ khí tự nhiên giống như đang nói chuyện với một vị thuộc hạ quen thuộc.
Vưu Miên không cách nào bỏ qua hương vị sạch sẽ lãnh lệ trên người Bùi Hoài Tế, đồng thời cũng chú ý tới nam nhân cắt ống tay áo lưu loát, móng tay của hắn tỉa rất ngắn, tóc đen chỉnh tề, góc cạnh rõ ràng làm cho người ta không cách nào không nghĩ tới bốn chữ trật tự rõ ràng.
Đây là một thượng vị có chút lạnh lùng, quyết đoán đến mức khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm quá mức tiêu chuẩn hóa.
Bùi Hoài Tế lễ phép bắt tay rất nhanh liền thu hồi.
"Chỗ huyền quan có mấy đôi giày, xem ra tôi đến cũng không sớm."
Vưu Miên một lần nữa nhận thấy được lực quan sát kinh người của Bùi Hoài Tế, trên tinh thần thái độ nhiều chuyện không bằng ít một chuyện, hắn thân thiện đề nghị: "Những người khác đều ở trên lầu, ngài có thể đi xem."
Không biết mình bị đuổi khách, Bùi Hoài Tế lại một lần nữa nói thẳng: "Tôi cũng không phải rất muốn xách vali lên lầu."
Vưu Miên nhẹ nhàng líu lưỡi, ý thức được ý niệm trong lòng mình muốn ở một mình rốt cuộc cũng tan biến.
Bùi Hoài Tế vừa xoay người đi về phía cửa sổ sát đất vài bước, cửa phòng nhỏ đã bị người mở ra lần nữa.
Thanh âm mềm mại của Bạch Lâm vang lên ở hành lang, "Quan Thanh ca, chúng ta có phải là người cuối cùng tới hay không."
Vưu Miên theo thói quen rũ mắt xuống.
Mấy cái máy ảnh trong phòng nhỏ đồng loạt chuyển hướng ra cửa, trong màn hình xuất hiện một người đàn ông tóc dài thân hình cao lớn.
Tóc hắn ngang vai xõa tung, diện mạo diễm lệ nhưng cũng không nữ tính, ngược lại có thêm vài phần anh khí thư hùng khó phân biệt.
Vân Quan Thanh giành giải Ảnh đế xuất sắc nhất giải Gấu Bạc cách đây nửa tháng, nhờ diễn xuất xuất sắc đã nhận được sự tán thành nhất trí của ban giám khảo khán giả.
Hắn không chỉ có khả năng diễn xuất xuất chúng, sức nóng của lưu lượng trên người cũng không thua kém bất cứ ai khác trong giới giải trí, là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng hoàn toàn xứng đáng trong giới hiện nay.
Nhưng nghe nói Vân Quan Thanh tính tình không tốt lắm, kiêu căng lại đại bài, nhưng loại lời nói này dưới sự vây công của đám fan Vân không đến mấy giờ liền bị đến hoa rơi nước chảy.
Vưu Miên đứng trong Phòng Nhỏ nghe thấy tiếng Bạch Lâm cùng Vân Quan Thanh đi vào.
Người trong giới và người hâm mộ nghĩ như thế nào hắn không biết, nhưng Vưu Miên đã xem qua nội dung nguyên thư đương nhiên biết Vân Quan Thanh là một người đàn ông tính cách ác liệt cỡ nào.
Mà nam nhân như vậy cũng chỉ có thể ở trước mặt Bạch Lâm lộ ra một mặt ôn nhu.
Vân Quan Thanh đi phía sau Bạch Lâm cách nửa bước, mái tóc dài màu đen phất qua sườn mặt hắn, buổi chiều mặt trời ấm áp chiếu lên cổ hắn, in ra hương vị xinh đẹp tuyệt diễm.
Vưu Miên đứng trong ánh sáng, ánh mắt luôn luôn cúi xuống bỗng nhiên nhìn lên trên.
Bạch Lâm vốn định lần đầu tiên xuất hiện liền hung hăng đả kích Vưu Miên một chút, lại không biết vì sao mình lại bị ánh mắt này của Vưu Miên làm nóng.
Ngoài cửa đánh xong bản thảo hoàn toàn bị nuốt vào trong bụng, Bạch Lâm hoảng sợ dời tầm mắt.
Hắn dừng bước lúng túng quay đầu lại hướng Vân Quan Thanh cười, đột nhiên ngữ khí thân mật nói: "Quan Thanh ca em có chút sợ hãi, vẫn là anh chào hỏi trước đi."
Bạch Lâm lẩn trốn ở phía sau Vân Quan Thanh lại liếc nhìn Vưu Miên một cái, chỉ thấy ánh mắt vừa rồi của đối phương đã biến mất, cảm giác uy hϊếp khiến người ta không được tự nhiên cũng không thấy bóng dáng.
Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?
Bạch Lâm nắm chặt ống tay áo, nội tâm lại dâng lên vài phần tự tin.