Chương 14

Nếu như nói Hoắc Diễn Chi nóng nảy như lửa, vậy Yến Đình Hiên chính là trầm như nước.

Yến Đình Hiên quét qua trong phòng, bỗng nhiên hỏi một câu: "Nhuộm tóc?"

Quan Đồng đứng dậy đứng bên cạnh bàn ăn nghi hoặc nắm lấy mái tóc hồng của mình.

Tuy rằng không biết Yến Đình Hiên làm sao lại đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, nhưng người nhuộm tóc trong Phòng Nhỏ hình như cũng chỉ có một mình hắn.

Quan Đồng nhìn trái nhìn phải, mắt thấy không có người phản ứng với Yến Đình Hiên, liền chỉ có thể mở miệng lễ phép trả lời: "Vì mới lên chương trình."

Yến Đình Hiên khẽ gật đầu với Quan Đồng, cho đến khi hắn buông valli xuống đi tới, Quan Đồng vẫn đang mơ hồ không rõ rốt cuộc Yến Đình Hiên có hỏi hắn hay không.

Hoắc Diễn Chi vài bước nghênh đón tiến lên vỗ vỗ bả vai Yến Đình Hiên, hai người cười đến thập phần quen thuộc.

Quan Đồng thấy thế kinh ngạc nói: "Hoắc ca, hai người quen nhau à?"

Hoắc Diễn Chi khoác vai Yến Đình Hiên nói: "Trong nhà qua lại tương đối nhiều, nhưng muốn nói quen thuộc, chắc mới được hai năm nay."

Hai người đàn ông đẹp trai đứng cạnh nhau, là một bữa tiệc nhan sắc.

Hoắc Diễn Chi và Yến Đình Hiên đồng loạt đứng cạnh nhau, ngoại trừ ngoại hình chỉ có thể nhìn ra thân hình Hoắc Diễn Chi cao hơn Yến Đình Hiên hai ngón tay.

Quan Đồng đăm chiêu a một tiếng.

Yến Đình Hiên lại nhìn Thẩm Nam Tiêu thân sĩ mở miệng chào hỏi, nói: "Đã lâu không gặp."

Thẩm Nam Tiêu thì ôn nhuận cười, tiến lên cùng Yến Đình Hiên bắt tay.

Phát hiện Quan Đồng sững sờ, Thẩm Nam Tiêu chủ động giải thích: "Chúng tôi đã gặp nhau vài năm trước tại một buổi đấu giá."

Quan Đồng ôm mặt dở khóc dở cười nói: "Sao chương trình này lại là cục người quen sao? Tất cả các người đều biết nhau! Vậy bây giờ chỉ còn lại Vưu Miên, hai chúng ta nương tựa lẫn nhau."

Vưu Miên nghe vậy chỉ rũ mắt nhẹ nhàng cười, tựa hồ mặc định.

Yến Đình Hiên khẽ nhướng mày im lặng không lên tiếng.

Hoắc Diễn Chi đứng tại chỗ giơ tay gãi chóp mũi.

Quan Đồng thập phần đơn thuần không phát hiện ra không khí ngưng trệ, thậm chí sau khi nói xong lại gần Vưu Miên, ôm chặt eo hắn như một con gấu.

"Bảo bối, trong chương trình phải che chở cho tôi."

Trên người Vưu Miên, vạt áo dài màu be mỏng theo động tác bị ôm chặt hãm xuống, trong nháy mắt phác họa ra đường cong eo nhỏ hẹp của hắn, mờ ảo hiện ra thắt lưng màu đen bó chặt từ dưới áo sơ mi.

Vưu Miên bị Quan Đồng ôm khẽ lắc lắc, mái tóc màu hạt dẻ nhạt đảo qua mặt mày, con ngươi màu hổ phách thấm vào màu xanh biếc thật sự xinh đẹp.

Vưu Miên không hề để lời vô tâm của Quan Đồng vào trong lòng, thấy thế chỉ là ngữ khí rất mềm mại, ôn hòa gọi: "Quan Đồng."

Quan Đồng ôm Vưu Miên, không rõ ràng lắm bởi vì vừa rồi mình thuận miệng nói một câu "quen biết lẫn nhau" khiến hai nam nhân tuấn tú trước mặt đồng loạt á khẩu không nói nên lời.

Yến Đình Hiên cởϊ áσ khoác tây trang cuộn lên tay áo sơ mi, dời tầm mắt khỏi phòng bếp.

Hoắc Diễn Chi ngược lại chỉ vào lầu, cứng rắn chuyển đề tài hỏi: "Chưa từng xem qua, lên xem một chút?"

Thẩm Nam Tiêu chỉ vào huyền quan, "Nếu không chúng ta trước tiên mang vali lên đi, thuận tiện nhìn phòng một chút."

Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi liếc nhau.

Yến Đình Hiên: "Được."

Quan Đồng buông Vưu Miên ra đứng sang một bên, thấy mấy người Yến Đình Hiên xách rương lên lầu vội vàng hô: "Chờ tôi!"

Quan Đồng nói xong chú ý tới Vưu Miên còn bất động, liền nghi hoặc nói: "Bảo bối, không đi lên sao?"

Vưu Miên lắc đầu, "Tôi lát nữa sẽ đi lên."

Hắn không muốn cùng Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi tiến lại quá gần.

Hiệu ứng cánh bướm quá khủng khϊếp, Vưu Miên không muốn làm bất cứ điều gì nhiều hơn nữa.

Quan Đồng nghe vậy liền nhìn về phía Vưu Miên làm một cái like, vài bước liền đi lên lầu.

Không quá vài phút, lầu một chỉ còn lại một mình Vưu Miên.

Không có cảnh xấu hổ mà Yến Đình Hiên và Hoắc Diễn Chi tụ tập cùng một chỗ, Vưu Miên đứng trước bàn ăn hưởng thụ thời gian an nhàn khó có được lúc này.

Chim mòng biển bay nhẹ ngoài cửa sổ, những con sóng cuộn qua mang theo hương thơm của hoa.

Chẳng qua đoạn thời gian một mình này cũng không kéo dài bao lâu, răng rắc một tiếng, cửa chính trong Phòng Nhỏ Động Tâm lại bị đẩy ra.

Vưu Miên trong lúc sững sờ ngẩng đầu, lại bất ngờ đυ.ng vào một con ngươi thâm thúy đen kịt như hắc diệu thạch.

Nam nhân trước mắt khuôn mặt anh tuấn dáng người dũng mãnh, vai rộng chân dài, chỉ đại khái nhìn qua là có thể phán đoán được hắn tựa hồ so với những người khác trong Phòng Nhỏ còn cao hơn nửa cái đầu.

Bùi Hoài Tế mặc một thân áo gió màu đen, lộ ra bộ âu phục mở rộng hai vạt áo bên trong, cà vạt màu đỏ sậm nhập vào áo gile, vững vàng giống cùm xích, một đôi chân dài được quần âu phục màu đen bao bọc, ống quần thẳng đứng ở phía trên giày da, không có một tia dơ bẩn nào.

Tóc nam nhân cắt tỉa rất chỉnh tề, mặt mày đoan chính, là ngũ quan điêu khắc cực kỳ lập thể.

Trên người hắn không có nửa phần mùi nước hoa, sạch sẽ làm cho Vưu Miên vô cớ liên tưởng đến một hồ nước lạnh.

Nam nhân sau khi nhìn thấy Vưu Miên thoáng dừng lại vài giây, áo gió màu đen lắc lắc tạo ra một độ cong cực kỳ tiêu sái, Bùi Hoài Tế vài bước qua huyền quan đi vào Phòng Nhỏ dừng ở trước mắt Vưu Miên.

Trên mu bàn tay duỗi tới, gân xanh hơi phồng lên, khô ráo rắn chắc.

"Lần đầu tiên gặp mặt."

Bùi Hoài Tế thanh âm rất trầm nói: "Tôi là Bùi Hoài Tế."