Người dẫn chương trình Khúc Thiệu cười mở tay ra nhìn Quách Túc bên cạnh, nói: "Hoắc Diễn Chi, đối với khán giả thích xem trận đấu quyền anh đều là cái tên quen thuộc."
Ánh mắt Quách Túc tràn ngập thưởng thức phái mạnh, hắn nghiêng người chống lưng ghế, gật đầu đáp: "Võ sĩ nổi tiếng của WPE, tôi nhớ mấy ngày trước trận chung kết vừa mới kết thúc, tuyển thủ Hoắc Diễn Chi quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người một lần nữa giành chức vô địch Cúp vàng."
Chỉ riêng sức bạo phát toàn thân Hoắc Diễn Chi, hắn cũng không chỉ là một người yêu thể hình đơn thuần.
Trong Phòng Nhỏ, ánh mắt Thẩm Nam Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn đứng dậy mở vị trí cho Hoắc Diễn Chi, còn là người đầu tiên chủ động chào hỏi.
"Chào anh, tôi là Thẩm Nam Tiêu."
Hoắc Diễn Chi tới gần, hormon nam tính trên người hắn làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Hoa Linh Lan ở ngực hắn cũng tương đối có cảm giác tồn tại.
Đây là một nam nhân đem hung lệ hung hãn đặt ở bên ngoài không chút che chắn, lực công kích toàn thân không có chỗ giấu trắng trợn bạo phát ra.
Hoắc Diễn Chi nghe vậy thu hồi tầm mắt rơi trên người Vưu Miên, gật đầu với Thẩm Nam Tiêu trước mắt, sảng khoái ngồi cách hắn nửa cánh tay.
"Các cậu tới cũng rất sớm." Hoắc Diễn Chi dựa vào phía sau ngồi trên sô pha chủ động mở đề tài.
Đầu đinh phối với đôi lông mày hung ác, Quan Đồng nhìn Hoắc Diễn Chi chỉ cảm thấy không hợp khẩu vị chút nào!
Vì thế ngay khi Hoắc Diễn Chi vừa mở miệng, Quan Đồng liền cười đáp: "Cơ bắp của Hoắc ca luyện thật tốt, nhìn qua thật khiến người khác ghen tị."
Hoắc Diễn Chi đại mã kim đao ngồi trước bàn trà, hắn nhìn chằm chằm Quan Đồng vài giây, bừng tỉnh nói: "Cậu có phải tên là Quan Đồng không?"
Quan Đồng sửng sốt, hiển nhiên cũng cực kỳ kinh ngạc, "Anh quen biết tôi?"
Vưu Miên theo đề tài an tĩnh nghiêng đầu nhìn Quan Đồng, ánh mắt hổ phách dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng ôn nhuận xinh đẹp.
Ánh mắt Hoắc Diễn Chi lại một lần nữa không dấu vết đảo qua Vưu Miên mới nói với Quan Đồng: "Tôi đã lướt qua video của cậu."
Quan Đồng là một blogger trang điểm nổi tiếng trên mạng với triệu người hâm mộ, hắn vốn tưởng rằng lần này đến Phòng Động Tâm không có mấy người biết mình, nhưng không ngờ chỉ mới tới bốn người đã bị nhận ra.
Quan Đồng sau khi thân phận bại lộ không hề thẹn thùng, chỉ nhướng mày vén tóc hồng lên, đùa giỡn hỏi: "Vậy Hoắc ca like và theo dõi tôi không?"
Hoắc Diễn Chi xoa xoa tay, nặng nề cười vài tiếng, "Điện thoại di động bị nhân viên thu đi, đợi lấy được sẽ theo dõi cậu."
Quan Đồng hừ một tiếng lắc lắc tóc, sau đó cũng không quên quay đầu nhắc tới Vưu Miên, "Bạn bè ngồi đây sau khi đi ra ngoài đều ấn theo dõi cho tiểu blogger này đi, khởi nghiệp thật không dễ dàng."
Quan Đồng chỉ nhắc mình là một blogger, Hoắc Diễn Chi cũng không hoàn toàn vạch trần thân phận của mình, cho nên cũng không tính là phá vỡ nội quy Phòng Nhỏ.
"Vưu Miên, anh cũng đừng quên đó." Quan Đồng cố ý dặn dò.
Vưu Miên vốn vẫn yên lặng ngồi ở góc sô pha nhìn Quan Đồng khẽ cười một chút, đáp: "Sẽ không quên đâu."
Hoắc Diễn Chi mấy lần lặng lẽ nhìn lại, lần này mượn nguyên nhân đề tài rốt cục nhìn thẳng Vưu Miên.
Hoắc Diễn Chi còn nhớ rõ lần trước khi nhìn thấy Vưu Miên ở Vưu gia, nam sinh rũ mắt ngồi trên sô pha cách xa đám người, giống như một gốc hoa diên vĩ bị lãng quên, suy sụp chờ đợi sự tàn lụi của mình.
Nhưng hôm nay ngoài ý muốn gặp lại, Vưu Miên trước mắt nào còn có nửa phần bộ dáng trước kia.
Chỉ thấy Vưu Miên dừng động tác rót nước trong tay nhẹ nhàng đưa mắt nhìn lại, đáy mắt là kinh ngạc, trên mặt là ý cười ôn nhu còn chưa kịp thu liễm, mái tóc xoăn màu hạt dẻ nhạt đảo qua mặt hắn, phác họa ra ấn tượng đầu tiên làm cho người ta kinh diễm.
Vưu Miên không còn là một gốc Diên vĩ xám xịt kia, hắn sống lại rực rỡ.
Chuyện Hoắc Diễn Chi liên tục nhìn về phía Vưu Miên làm sao tránh được ánh mắt Quan Đồng, đối với chuyện này Quan Đồng chỉ nghĩ từ lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Miên trước ngực có hoa Diên vĩ, hắn đã dự đoán trước được kết cục này.
Vưu Miên quá đẹp, quá xinh đẹp, Quan Đồng cảm thấy mình không có phần thắng, thậm chí thiếu chút nữa ngay cả mình cũng bị Vưu Miên lung lạc.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Nam Tiêu bỗng nhiên mím môi hỏi: "Mọi người có đói không? Ai đã ăn trưa trước khi khởi hành chưa?"
Hỏi ra, tất cả mọi người trong Phòng Nhỏ đều cảm thấy cơn đói chạy ra ngoài.
Vưu Miên đoán không ra trong lòng Quan Đồng đang suy nghĩ cái gì, hắn nghe vậy thập phần dứt khoát đứng dậy, không để ý ánh mắt Hoắc Diễn Chi, đi vào phòng bếp, nói: "Bốn vị khách còn lại không biết khi nào sẽ tới, chúng ta có nên chuẩn bị chút đồ ăn trước hay không?"
Tầm mắt Quan Đồng dính trên người Vưu Miên, hắn phát hiện vô luận Hoắc Diễn Chi nhìn Vưu Miên thế nào, Vưu Miên hình như cũng không coi trọng.
Chuyện tình cảm này khó cưỡng cầu, một bên cố ý một bên vô tình vốn không phải chuyện hiếm.