Chương 10

Khúc Thiệu không thừa nước đυ.c thả câu, trực tiếp lắc lắc thẻ nhỏ trong tay, "Đây là tư liệu mà tổ tiết mục chúng tôi thu từ chuyên gia tâm lý Trình lão sư, loại người như Vưu Miên so với ồn ào náo nhiệt, thích ở một mình chính là nhân cách nội khu."

"Nội tâm của bọn họ cường đại, đủ để chống đỡ mình vượt qua mọi tình cảnh khó khăn." Khúc Thiệu lại ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Miên trên màn hình, trong giọng nói có thêm vài phần thưởng thức, "Vưu Miên chính là điển hình loại nhân cách loại A này."

Hí Nhị đều sợ ngây người, liên tục tán thưởng nói: "Không nghĩ tới Vưu Miên thoạt nhìn ôn nhu nội liễm như vậy, cư nhiên là tính cách loại A có lực công kích tương đối mạnh."

Quách Túc nhướng mày, "Tính cách hình A cũng không phải đều là lực công kích đầy đủ, giống như nhân cách loại B cũng không phải đều là nội liễm."

Một vòng trò chuyện liên quan đến tâm lý học xong, Khúc Thiệu liền dán chữ A lên bảng khách mời của Vưu Miên.

Thời gian yên tĩnh rất nhanh bị phá vỡ, cửa Phòng Nhỏ bị đẩy ra, lần này là hai người đồng thời đi vào.

Quan Đồng đẩy một cái vali màu đỏ dán đầy vé ký gửi dẫn đầu nhìn về phía phòng khách, khi nhìn thấy Vưu Miên ngồi trên sô pha, anh bất thình lình đỏ lỗ tai, lập tức cười sáng sủa chào hỏi, "Hi soái ca, tôi tên là Quan Đồng."

Quan Đồng nhuộm một mái tóc ngắn màu hồng, mặc áo khoác da bó sát và quần da, lớp trang điểm tinh xảo, ngoài miệng phủ men môi phấn nộn, hai bên lỗ tai còn có năm sáu lỗ tai, rắc rắc treo vài cái khuyên tai màu bạc đen.

Vừa nhìn đã biết là một cậu bé cá tính vô cùng độc lập.

Vưu Miên lễ phép đứng dậy nghênh đón.

Lại không ngờ khi hắn vừa nói xong tên mình thì nhìn thấy Quan Đồng nhìn chằm chằm vào ngực hắn, hai mắt trợn to hét lớn một tiếng: "Không phải chứ! Tiểu ca, anh chọn Diên vĩ à?"

Vưu Miên lúc này mới chú ý tới trước ngực Quan Đồng cũng có một đóa hoa Diên vĩ.

Quan Đồng hiểu lầm cái gì đó bày ra vẻ mặt rõ ràng mất mát, có chút đáng yêu như đùa giỡn, chọc cho Vưu Miên dở khóc dở cười.

Bất quá chỉ vài giây, Vưu Miên liền nhìn thấy một vị khách quý khác từ phía sau Quan Đồng đi ra.

Người đàn ông toàn thân tràn ngập khí chất cổ điển tao nhã đi lên trước lễ phép nắm tay Vưu Miên, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Thẩm Nam Tiêu."

Vưu Miên lại chú ý tới trước ngực Thẩm Nam Tiêu cũng có hoa Diên vĩ, xem ra là đã nhất trí với nhau.

Mùi nước hoa trên người Quan Đồng rất nồng, cũng xinh đẹp tiêu sái như bản thân hắn, mà vị Thẩm Nam Tiêu trước mắt này mặc áo khoác màu xanh nhạt, tư thái cao lộ ra vài phần khí tức văn nghệ.

Khi chú ý tới trước ngực Vưu Miên cũng là hoa Diên vĩ, thái độ của Quan Đồng đối với hắn so với lúc mới tiến vào ít đi vài phần nhiệt tình.

Quan Đồng như mệt mỏi thảm thiết, đặt mông ngồi xuống sô pha uống một ngụm nước, ngón cái cầm lấy ly còn hơi hơi cong lên.

Quan Đồng hưng trí nhìn Vưu Miên, khó nén kích động cười hỏi: "Không biết người tiếp theo tới là ai?"

Vưu Miên không đáp lời, chỉ là vẻ mặt nhu hòa ngồi ở sofa đơn bên cạnh.

Bởi vì Vưu Miên tuy rằng biết đại bộ phận hướng đi trong sách, nhưng nội dung chi tiết cụ thể như thế nào cũng không quá nhớ rõ, dù sao kiếp trước hắn còn chưa kịp tham gia chương trình đã chết trong trận hỏa hoạn kia.

Không giống Vưu Miên, Thẩm Nam Tiêu ở một bên thoạt nhìn lạnh nhạt, kì thực động tâm mênh mông không ít, nhưng chỉ Quan Đồng dám biểu đạt.

Chỉ thấy Thẩm Nam Tiêu và Quan Đồng trong lúc nói chuyện phiếm liên tiếp nhìn ra cửa, vẻ mặt đầy chờ mong.

Quan Đồng vừa buông ly nước rỗng xuống, cửa Phòng Nhỏ đã được mở ra.

Ba người hai mặt nhìn nhau, Quan Đồng lập tức thập phần thuần thục sửa sang lại lớp trang điểm của mình, lại vội vàng thu hồi tấm gương nhỏ trước khi khách mời từ cửa huyền quan đi vào.

Theo tiếng bước chân vang lên, tất cả các ống kính trong phòng đều chuyển hướng thẳng tắp chụp người tới.

Một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng trầm mặc đi vào, hắn dừng lại trước biển báo vài giây sau mới xoay người cất bước đi vào phòng khách.

Quan Đồng từ trước đến nay quen thuộc kề sát Vưu Miên thấp giọng kích động nói: "Thoạt nhìn hình như lại là một soái ca!"

Vưu Miên cười, Quan Đồng lại lộ ra biểu tình có chút tiếc hận, trong mắt hắn, Vưu Miên trước mắt rất đẹp trai a, sống mũi cao thẳng cùng cơ bắp trắng lạnh, tóc màu hạt dẻ mắt nhợt nhạt, tràn đầy cảm giác hỗn huyết.

Bất quá đáng tiếc chính là bọn họ cùng định hướng, Quan Đồng chỉ có thể không thể làm gì được mà thu lại tâm tư.

Vượt qua cửa huyền quan, Hoắc Diễn Chi vì ngại nóng nên cởϊ áσ khoác ra khoác lên cánh tay, cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo sơ mi mỏng, hơi thở nội tiết tố trong nháy mắt như xốc lên trần nhà.

Bầu không khí trong phòng và phòng thu video ngay lập tức được kích nổ, nóng bỏng và mập mờ. Muội muội, rốt cục cũng có vài phần cảm giác yêu đương tạp nghệ.

Nam nhân có một tấc lông mày thô ráp, một đôi mắt bốc cháy, cằm cứng rắn cắt ra khí thế sắc bén bá đạo.

Hoắc Diễn Chi ngước mắt đảo qua, tầm mắt chính xác rơi vào người Vưu Miên, kinh ngạc thoáng qua.

Ngay sau đó chỉ nhìn hắn nhíu mày, trầm giọng nói: "Hoắc Diễn Chi."

Hoắc Diễn Chi đến khiến cho các vị khách quý đang xem hình ảnh thời gian thực trong phòng thu vang lên tiếng thảo luận liên tiếp.

Hí Nhị hào hứng nói: "Đây là vị khách mời đầu tiên chọn hoa Linh Lan nha."