"Đang cháy! Dập lửa đi!”
Bên tai là tiếng lưỡi lửa nhảy nhót, ngọn lửa tràn lan cắn nuốt tất cả vật liệu dễ cháy, từng bước tới gần.
Tầm mắt Vưu Miên bị một mảng sương mù dày đặc che lấp, nước mắt không khống chế được rơi xuống, mùi hăng cũng theo sương mù lượn lờ điên cuồng xông vào trong khoang mũi, cảm giác hít thở không thông đập vào mặt.
Cái chết rất gần.
Vận mệnh bóp chặt cổ họng hắn, hung hăng đẩy hắn ngã xuống đất tùy ý cười nhạo.
Giống như đèn ngựa hồi tưởng lại những thứ mình mong mỏi tìm kiếm ở kiếp này, Vưu Miên bỗng nhiên chỉ cảm thấy không thú vị lại mệt mỏi.
Tình cảm gia đình và tình bạn mà hắn khao khát cuối cùng đã được tiết lộ vào thời điểm cái chết đến.
Thì ra lại là thứ ngụy trang rẻ tiền như vậy.
Vưu Miên nhắm mắt hờ hững nghĩ, hắn không cần nữa.
Biệt thự xa hoa của Vưu gia trong một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn đổ sập, không ai bị thương nhẹ, chỉ có một trường hợp tử vong.
Hít thở đi.
Hít một hơi thật sâu.
Vưu Miên nhíu chặt mày, trán đều thấm ra mồ hôi nhí, chỉ thấy l*иg ngực hắn phập phồng trong chớp mắt, hơi thở sạch sẽ thanh nhã bị hút vào trong mũi, chợt hắn mở hai mắt ra.
Đồ nội thất thư phòng màu đỏ sậm đập vào mắt, trong không khí phiêu đãng chính là hương thơm của hoa lan, ấm áp yên tĩnh.
Bên tai đám người ồn ào thét chói tai la hét cùng tiếng đồng hồ đếm ngược thời gian tử vong của hỏa trường trong khoảnh khắc đều biến mất, trước mắt không có đại hỏa nhảy lên, càng không có sương mù dày đặc sặc người.
Nơi này cư nhiên là thư phòng Vưu gia còn chưa bị trận đại hỏa kia cắn nuốt.
Sợ sau khi tử vong còn quanh quẩn trong lòng Vưu Miên, nhưng còn không đợi hắn phục hồi tinh thần, bên tai liền truyền đến thanh âm nghiêm túc của Vưu Tế Viễn.
"Giúp Tiểu Lâm, cậu rốt cuộc có đáp ứng hay không?"
Không khí thư phòng yên tĩnh cổ hủ bị nam nhân phá vỡ.
"Kịch bản tạp kỹ kia tôi đã đọc qua, người trẻ tuổi đi nói chuyện tình cảm cũng tốt, chủ yếu là Tiểu Lâm muốn đi, cậu giúp nó."
Vưu Tế Viễn nghiêm mặt ngồi sau bàn làm việc dài hai mét, hắn nhìn Vưu Miên vẻ mặt thập phần lạnh lùng, thay vì nói là cha, không bằng nói càng giống một ông chủ ích kỷ giỏi bóc lột.
Vưu Miên nắm chặt tay vịn ghế gỗ vẫn trầm mặc như trước, hắn ngây người vài giây sau bắt đầu kiệt lực bình phục tâm tình của mình, nghĩ thầm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng hắn đã chết... Nhưng hôm nay lại trở về quá khứ, ngồi ở trong thư phòng Vưu gia.
Trận hỏa hoạn ngoài ý muốn kia xảy ra sau khi Vưu Miên cự tuyệt điều kiện của Vưu Tế Viễn, đồng thời cũng cắn nuốt tất cả tương lai của hắn.
Nhưng trong vài giây sắp chết, Vưu Miên phát hiện thế giới mình tồn tại chỉ là một quyển sách.
Nhân vật chính trong sách là Bạch Lâm, thiếu gia chân chính được đón về Vưu gia vào ngày lễ trưởng thành, mà hắn lại là tên hề nhảy nhót khắp nơi làm tôn lên nhân vật chính.
Tất cả những người mà Vưu Miên cho rằng là bạn tốt và người thân đều từ đêm Bạch Lâm được đón liền lật mặt , thái độ thay đổi nhanh chóng khiến người ta líu lưỡi.
Tất cả mọi người bắt đầu chỉ trích Vưu Miên tu hú chiếm tổ, cướp đi cuộc sống hạnh phúc của Bạch Lâm.
Nội dung trong sách cũng toàn bộ xoay quanh Bạch Lâm, Vưu Miên vội vàng lật qua, phát hiện mình trong nguyên bản cũng không chết trong một trận hỏa hoạn lớn, mà là tham gia một buổi tạp kỹ yêu đương, sau khi bị vắt kiệt một chút giá trị lợi dụng cuối cùng thì biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng giờ phút này, Vưu Miên phát hiện mình lại trở lại, trở lại nơi này làm cho hắn vô cùng chán ghét.
Hắn rũ mặt xuống trầm mặc ngồi ở trong thư phòng, mái tóc đen xoăn xoăn xen lẫn vài phần màu nâu hạt dẻ rơi trên trán trắng nõn, mũi cong môi mỏng, là diện mạo xuất sắc khiến người ta chú ý.
Dù sao cũng là đứa con nuôi mười mấy năm, nhìn biểu tình kinh hồn chưa định của hắn, Vưu Tế Viễn cho rằng điều kiện quá mức hà khắc, liền khó có được mở miệng giải thích một câu: "Đồ của Vưu gia vốn là của Tiểu Lâm, hiện tại hắn cũng đã trở lại, đem tất cả cổ phần dưới danh nghĩa của cậu trả lại cho Tiểu Lâm là..."
Không đợi Vưu Tế Viễn nói xong, Vưu Miên vẫn tựa như xuất hồn bỗng nhiên ngước mắt nhìn lại, nhìn thẳng người đàn ông già nua phía sau bàn làm việc, lạnh lùng nói: "Là lẽ đương nhiên.”
Vưu Tế Viễn kinh ngạc nhìn về phía Vưu Miên, nói một nửa bị cướp cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trong thư phòng trầm mặc vài giây, Biểu tình Vưu Tế Viễn thu lại thản nhiên nói: "Cậu biết là tốt rồi.”
"Chuyện tạp kỹ và dự thi, cậu suy nghĩ thật kỹ." Vưu Tế Viễn ho khan vài tiếng, tiếp tục nói: "Không cần giả dạng, cậu chính là cậu, đồ không phải của cậu thì cướp cũng không cướp được.”