Chương 34

Hàn Kiêu ngồi phía sau lưng Cung Lăng Triết, sắp xếp đồ vật trên bàn xong vừa ngước mặt lên, đập thẳng vào mặt là cái gáy trắng nõn không thấy đâu mà lại tràn ngập dấu hôn và dấu răng, hồng hồng tím tím xanh xanh, chằng chịt vô cùng.

Hàn Kiêu ở độ tuổi này, không nói về kiến thức giáo dục giới tính trên trường thì cũng có người trong cung được sắp xếp để dạy đầy đủ về phương diện này.

Hơn nữa, hắn còn là hoàng tử, tới tuổi này, cái gì nên biết không nên biết đều biết cả rồi, hiển nhiên là hiểu những dấu vết kia có nghĩa là gì, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu, một cổ tức giận tràn ngập trong lòng nhưng lại không thể bùng phát được, bởi vì hắn biết đây là nơi công cộng, nói ra sẽ khiến mọi người chú ý, bàn tán đối phương.

Nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mắng chửi.

Trong luật của quốc gia, quy định người từ 18 tuổi trở lên mới tính là trưởng thành, dưới 18 đều là trẻ em, rốt cuộc là ai làm, đúng là súc sinh.

Giờ ra chơi, Cung Lăng Triết đột nhiên bị Hàn Kiêu lôi kéo đi tới phòng y tế.

"Cậu bị bệnh thì tới phòng y tế thôi, kéo tôi theo làm gì chứ." Cung Lăng Triết xoa xoa cổ tay bị kéo đau, cho dù không dùng lực mạnh lắm nhưng vẫn đỏ lên.

"Đừng có yếu đuối như vậy!" Hàn Kiêu lạnh lùng đi tới chỗ giáo viên y tế xin một miếng dán lớn rồi quay lại.

"Quay người lại"

"Làm gì chứ?" Cung Lăng Triết khó chịu, hắn không thích cái giọng ra lệnh như vậy chút nào.

Hàn Kiêu nhìn thấy Cung Lăng Triết tức giận liền mềm giọng xuống:"sau cổ cậu."

"Cổ?" Cung Lăng Triết nghi hoặc, đưa tay xoa xoa sau cổ.

"A, sao tự nhiên lại đau vậy chứ." Vết cắn đã để từ tối hôm qua không cố ý đυ.ng chạm sẽ không có cảm giác gì.

Cung Lăng Triết không dám xoa cổ, hắn đoán do hôm qua ngủ không đúng tư thế nên trật khớp cổ rồi.

Lại nhìn miếng dán lớn trên tay Hàn Kiêu, bỗng dưng thấy cảm động, liền chủ động đề nghị:"cậu dán dùm tôi được không, tôi dán không chính xác."

Cung Lăng Triết quay người về phía sau, tóc sau khá dài, nếu không cúi đầu thì gáy sẽ không lộ ra, nhưng lúc này Cung Lăng Triết vén hết tóc lên, mấy vết tích càng rõ ràng mà xuất hiện trước mặt Hàn Kiêu.

Hàn Kiêu cố tình dán mấy chỗ dày đặc nhất, tuy không che được hết nhưng che được đại khái, sau đó nhịn không được hỏi:"đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Cung Lăng Triết tưởng cậu ta hỏi về việc trật khớp cổ, ngượng ngùng nói:"không có gì đâu, chỉ là chút chuyện thôi ấy mà, ha ha."

Nhìn Cung Lăng Triết không muốn nói sự thật, ánh mắt Hàn Kiêu càng nguy hiểm.

Lúc về tới lớp, Thời Vân nhìn hai con người lúc nào cũng "cặp kè" bên nhau thế mà hôm nay có chút vấn đề.

Nhân lúc trong tiết học, Cung Lăng Triết bị giáo viên gọi lên bảng làm bài, Thời Vân nghiêng người hỏi Hàn Kiêu.

"Có chuyện gì mà điện hạ của chúng ta trông có vẻ như bị ai thiếu tiền vậy?"

Hàn Kiêu liếc nhìn Thời Vân một cái, làm cô rùng mình suýt nữa ngã ghế. Thời Vân đành quay lên không dám hỏi.

"Nếu cậu ấy và một người khác phát sinh chuyện kia, thậm chí, rất có khả năng là cả hai bên chủ động, điều này có nghĩa là gì?"

Thời Vân:???

Hỏi mình hả?!

"Chuyện kia là chuyện gì?" Không hiểu được lời của Hàn Kiêu, Thời Vân lại quay xuống hỏi, sau đó...cô quay lên lại.

Hàn Kiêu thu ánh mắt chết chóc lại, khó khăn thốt ra mấy chữ:"giao...phối!"

Giao phối!!?

Điện hạ, ta nghi ngờ giải văn học của ngài là gian lận mà có!

Nhưng mà, giao phối... Khoan đã, vậy là uyên ương tan nát rồi hả?! Lại còn chủ động!

"Xin chia buồn với ngài!" Thời Vân quay xuống nói thật nhanh rồi quay người lên.

Hàn Kiêu trợn trừng mắt như muốn xuyên ra một cái lỗ trên người đối phương, chia buồn gì chứ, hắn chỉ muốn đối phương giúp đỡ khuyên nhủ Lăng Triết một chút.

Cho tới tận lúc ra về, Hàn Kiêu vẫn ở trong trạng thái hầm hực, bực bội.

Thời Vân nhìn hai người, dường như còn cảm thấy chút tiếc nuối cho cp mình gặm bao năm, cuối cùng lấy hết dũng khí nhắn tin cho Hàn Kiêu.

Dù gì bọn họ chưa kịp thành đôi đã không có cơ hội nhưng mà nếu cứ tiếp tục một người ôm tâm sự rồi tự tiêu hóa thì cô lại thấy hơi đáng thương.

Tiếng điện thoại báo tin nhắn, Hàn Kiêu cầm lên xem.

[Điện hạ, ngài vẫn còn bận tâm về chuyện của Lăng Triết đúng chứ, hầy, điện hạ ngài cũng đừng quá cố chấp, mỗi người có duyên số của họ, không có được thì coi như đó không phải duyên, không phải thì ta lại đi tìm người khác...]

Phía sau còn vô số lời lảm nhảm, nhưng Hàn Kiêu lại để ý đến mấy lời đầu. Đây là hiểu lầm hắn yêu đơn phương Cung Lăng Triết sao?

Hàn Kiêu tức giận mà gửi một tin nhắn [tôi mới không yêu đơn phương cậu ta.]

Ngồi trên xe, Hàn Kiêu tùy mắt nhìn cảnh nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, hắn thích cái tên kia sao? Sao có thể chứ, ai lại thích một người lấy điểm yếu của mình ra đe doạ mình chứ.

Không thể nào!

Về tới cung điện rồi, Hàn Kiêu vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã tới phòng của mẫu hậu.

Hàn Kiêu nghĩ ngợi sau đó quyết định gõ cửa phòng.

"Mẫu hậu, là con, con có thể vào được không?"