Chương 1

Tiếng chuông báo thức không ngừng vang lên liên hồi. Trên giường, Vu Hạ không ngừng vặn vẹo cơ thể giống như một con sâu lông gặp lửa. Cuối cùng, vẫn là không thể đánh bại được cảm giác khó chịu mà ma âm từ tiếng chuông đồng hồ mang lại. Cô từ từ ngồi dậy, tắt chuông báo thức, đứng lên đi đánh răng rửa mặt.

Hôm nay là ngày đầu cô bước vào cấp ba, cũng là ngày mà cuộc sống của cô bước sang trang mới. Bởi vậy hôm qua Vu Hạ đến tối muộn vẫn chưa ngủ được, thành ra sáng hôm nay không được tinh thần cho lắm. Cuối cùng, cô mang theo quầng mắt hơi phát xanh xuống lầu.

Trên bàn ăn, mọi người đã ngồi đông đủ cả. Vu Hạ ngoan ngoãn chào hỏi từng người trong gia đình. Mẹ Vu thấy cô xuống lầu thì liền quay sang bảo người giúp việc lấy bữa sáng cho cô, còn quan tâm hỏi thăm ân cần. Ba Vu thì vừa đọc báo vừa thỉnh thoảng nói thêm vào mấy câu.

Những người còn lại cũng vừa ăn vừa câu được câu không mà nói chuyện, mặc dù không có ồn ào náo nhiệt, thế nhưng lại ấm áp thoải mái vô cùng. Nhìn qua, chính là điển hình của một gia đình hạnh phúc.

Thế nhưng thực ra, Vu Hạ không có một chút huyết thống nào với Vu gia cả, bởi vì cô là bị ôm sai. Vu gia ban đầu có bốn người con, bây giờ là lại chuyển thành năm. Tại sao lại như vậy?

Chuyện này phải nói từ 15 năm trước. Lúc ấy, mẹ Vu đã có thai 9 tháng, đang trên đường tới bệnh viện để chờ sinh thì chẳng may gặp phải động đất. Chấn động mạnh đến nỗi mẹ Vu trở dạ ngay lúc ấy.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đến bệnh viện gần nhất để sinh con. Bởi vì động đất xảy ra quá đột ngột, hơn nữa còn vô cùng dữ dội, vậy nên thương vong rất nhiều, bệnh viện cũng chật kín người. Gần như đâu đâu cũng có người nằm la liệt, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng. Mẹ Vu bởi vì bị va chạm, vậy nên lúc đến bệnh viện đã mất sức rất nhiều, đầu óc hôn ám mê mỏi, rất khó để tự mình sinh con.

May sao, có một người phụ nữ lúc ấy cũng đang mang bầu sắp sinh đến đỡ đẻ cho mẹ Vu, giúp bà bình an sinh con. Đó chính là mẹ đẻ của Vu Hạ, Liễu Từ. Liễu Từ đỡ đẻ xong cho mẹ Vu thì bản thân cũng đau bụng sinh con luôn.

Thế nhưng bởi vì bản thân không có sữa, vậy nên trong lúc mơ hồ còn chưa kịp nhìn rõ giới tính của con, thì Liễu Từ đã gắng sức để đứa trẻ của mình lại gần mẹ Vu, hi vọng đứa trẻ có thể uống được chút sữa từ chỗ mẹ Vu, sau đó thì hôn mê không biết gì.

Sau khi cả hai người phụ nữ cùng hôn mê, một y tá đi ngang qua thấy vậy thì ôm luôn hai đứa trẻ đi lau mình, nhân tiện thay tã cho chúng luôn. Làm xong, cô y tá lại đặt hai đứa nhỏ trở về chỗ cũ. Thế nhưng bởi vì trước đó Vu Hạ vừa mới bú sữa của mẹ Vu, vậy nên cô y tá liền đặt cô lại gần mẹ Vu hơn.

Lúc sau, ba Vu đã đến đón mẹ Vu trước. Mẹ Vu lúc ấy cũng vừa lúc tỉnh lại, thấy Vu Hạ nằm gần mình thì cho rằng đó là con của mình. Hơn nữa mẹ Vu cảm thấy bản thân bị sinh non, vậy nên đứa nhỏ hơn chắc chắn là con mình. Liền thẳng tay ôm đi Vu Hạ lúc ấy được 3kg, ngược lại bỏ qua con trai 3,8kg của mình.

Đến lúc Liễu Từ tỉnh lại thì đã được chồng mình chuyển tới bệnh viện tốt hơn, bên cạnh cũng có một chiếc nôi trẻ em. Nhìn đứa nhỏ trong nôi hồng hào khỏe mạnh, Liễu Từ không chút nghi ngờ đó là con của mình. Cứ như vậy, hai đứa nhỏ bị ôm nhầm.

Mãi cho đến năm trước, đại ca của Vu gia bị chẩn đoán nhầm là có khả năng bị ung thư tủy, yêu cầu mọi người cùng đi xét nghiệm tìm tủy nguyên thích hợp.

Đến cuối cùng, may mắn là đại ca là bị xét nghiệm nhầm, thế nhưng cũng phát hiện ra Vu Hạ là bị ôm nhầm. Sau đó mọi người vội vàng tìm về đứa trẻ bị thất lạc kia, cuối cùng quyết định giữ lại cả hai đứa trẻ, nói với bên ngoài hai người là long phượng thai.

Nói về thật thiếu gia Vu Giải Văn, lúc trước tên là Liễu Giải Văn. Vì sao lại họ Liễu, bởi vì lúc còn sống, ba Liễu đã cắt đứt quan hệ với gia đình mình. Quan hệ gay gắt tới nỗi hắn thậm trí còn không muốn con của mình cùng họ với những người kia.

Vậy nên Vu Giải Văn không có quan niệm quá sâu về vấn đề tên họ, lúc Vu gia nhận hắn về, Vu Giải Văn cũng đồng ý đổi họ luôn. Thế nhưng yêu cầu của Vu Giải Văn là có thể để cha mẹ nuôi của mình được thờ cúng trong từ đường Vu gia, có người hương khói thường xuyên.

Ông nội Vu cũng không suy nghĩ quá nhiều liền trực tiếp đồng ý. Dù sau đều đã mất rồi, hơn nữa cha mẹ nuôi của Vu Giải Văn một người đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một người là cô nhi, cũng sẽ không tạo nên trường hợp nào không hay cả.

Cứ như vậy, ba mẹ Vu tìm được đứa con thất lạc, Vu Giải Văn có người chăm sóc, Vu Hạ không cần chuyển ra ngoài, ba mẹ Liễu cũng không bị bỏ quên.