Chương 12: Hẹn Hò.

“Giang tổng, giám đốc Nghiêm vừa mới gọi, hỏi ngày mai anh có thời gian không? Họ muốn gặp anh bàn về việc hợp tác, sau đó mời anh dùng bữa cơm.” Trợ lý Lâm hỏi.

“Được, cậu chuẩn bị hồ sơ. Mai chúng ta sẽ qua bên đó.”

“Giang tổng, thật ra ngày mai tôi có chút việc quan trọng...”

Giang Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn trợ lý Lâm. Làm việc với anh năm năm rồi, số lần Lâm Tĩnh nghỉ phép chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu cậu ta đã nói bận, nhất định đó là việc quan trọng.

“Được, vậy cậu nói Nhã Tịnh sắp xếp. Ngày mai sẽ cùng tôi đi.”

“Vâng, Giang tổng.” Lâm Tĩnh nhẹ thở một hơi, cũng may Giang tổng không hỏi anh bận việc gì.

Ngoài phòng dự án 1, Nhã Tịnh đang nói chuyện vui vẻ với Kỳ Kỳ. Tuần này Tử Sâm đi công tác, cô ở nhà một mình cũng buồn chán liền rủ rê cô bé:

“Kỳ Kỳ, ngày mai được nghỉ, chúng ta đi dạo phố đi.”

“À, ngày mai cậu em ở ngoài quê vào thăm. Chắc là em không đi được rồi.” Kỳ Kỳ ngập ngừng.

“Không sao, hôm khác chúng ta đi nhé.” Nhã Tịnh cười, bận cũng là bình thường, sao cô bé lại ngại ngùng như vậy, cô cũng đâu phải không hiểu chuyện chứ.

“Nhã Tịnh, cô ra đây gặp tôi một chút.” Là tiếng của trợ lý Lâm, lời là nói với Nhã Tịnh, nhưng ánh mắt lại dừng chỗ Kỳ Kỳ.

“Ngày mai Giang tổng cần cô làm trợ lý qua bên giám đốc Nghiêm ký hợp đồng, cô không bận gì chứ?”

“Tôi? Trợ lý Lâm anh không đi cùng anh ấy sao?”

“Tôi... có chút việc.” Lâm Tĩnh nhỏ giọng.

“Nhưng văn phòng cũng đâu phải mình tôi. Lâm Tĩnh, anh xem tôi cũng không quen làm trợ lý, Giang tổng khó tính như vậy sợ làm phật ý anh ấy. Hay là anh hỏi chị Bình?”

“Nhưng Giang tổng đã nói là cô đi, tôi cũng không có cách nào khác.” Trợ lý lâm nói giọng bất đắc dĩ.

“Xem như là cô giúp tôi có được không?” Anh nhẹ giọng năn nỉ.

Nhìn vẻ mặt này của trợ lý Lâm, cô không nỡ từ chối, đành gật đầu.

“Vậy đây là hồ sơ bên giám đốc Nghiêm, cô xem sơ qua nhé, tôi đi trước, có gì không hiểu thì gọi cho tôi.”

Nhã Tịnh thầm trách mình dễ bị dụ, rõ ràng ban nãy cô báo bận là được rồi. Mai là ngày nghỉ, lại phải đi cùng vị “Diêm Vương” kia, nhớ lại tiệc rượu lần đó ở Phúc Giang, cô không tình nguyện chút nào.

Sáng sớm, cô ở cổng công ty đứng đợi Giang tổng cùng bác Triệu, nhưng chỉ thấy một mình Giang tổng.

“Lên xe!” Anh nói ngắn gọn.

Nhã Tịnh bối rối, cô không biết nên ngồi ở đâu mới phải phép. Suy nghĩ một lát, lắp bắp nói:

“Giang tổng, hay là anh để tôi lái xe.”

“Nhã Tịnh, tôi rất quý chiếc xe này!” Lời nói âm thầm đưa ra ngụ ý, tôi không yên tâm giao nó vào tay cô.

Nhã Tịnh bất đắc dĩ ngồi vào vị trí ghế lái phụ. Giang Cẩn Ngôn bình thản vòng qua thắt dây an toàn cho cô, khoảng cách gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của anh. Nhã tịnh có chút kinh ngạc, ngồi bất động, thở cũng không dám.

Giang tổng nhìn cô, cất giọng nhàn nhạt:

“Cô tự làm được sao?”



À, đúng là không được. Nhã Tịnh vẫn là lần đầu ngồi vị trí ghế phụ của chiếc xe này, nhưng cô đâu đến nỗi ngốc, tìm hiểu một chút là được. Tự nhiên Giang tổng lại ân cần đến vậy, chắc bệnh lại tái phát rồi. Cô có nên nói thật với anh ta, thỉnh thoảng anh đối tốt với người khác trông rất đáng sợ không?

Nghiêm Cảnh là một công ty thiên về sản xuất linh kiện điện tử, giám đốc Nghiêm cũng còn rất trẻ nhưng thái độ làm việc rất chuyên nghiệp, tuy tôn trọng nhưng không hề siểm nịnh. Giang Cẩn Ngôn rất có thiện cảm với anh ta. Hợp đồng cũng nhanh chóng mà ký kết.

Sau khi hoàn thành kết giao, giám đốc Nghiêm mời hai người dùng cơm ở một nhà hàng gần đó. Nhã Tịnh thấy Giang tổng lại uống rượu, bất giác đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô lại gần anh, can đảm nhắc nhở:

“Giang tổng anh đừng uống nhiều quá, hôm nay không có trợ lý Lâm.”

Nhưng tiếng nhạc to quá, Giang Cẩn Ngôn không nghe rõ lời cô nói, ra hiệu cô nói lớn lên. Không còn cách nào, cô ghé sát lại gần tai anh nói lại một lần nữa. không quên nhấn mạnh:

“Nếu anh lại say, tôi sợ lúc dìu anh về lại không cẩn thận làm anh bị thương nữa.”

Giang Cẩn Ngôn cười lạnh, bây giờ cô lại còn dám uy hϊếp anh, xem ra lá gan không nhỏ.

“Cũng được, tôi không uống nữa.”

Cô chưa kịp thở phào, đã nghe anh nói tiếp.

“Đổi lại, là cô uống.”

Nhã Tịnh thấy toàn thân ớn lạnh, Giang tổng đúng là không dễ nói chuyện.

Giang Cẩn Ngôn đúng chuẩn quân tử “Nhất ngôn cửu đỉnh*”, ai mời anh uống rượu, đều khéo léo cười nói:

“Xin lỗi mọi người, trợ lý của tôi không cho tôi tiếp tục uống, sợ bệnh dạ dày của tôi lại tái phát.Cô ấy đau lòng nên sẽ uống thay tôi. Mọi người cứ tự nhiên, tửu lượng của cô ấy rất tốt.”

Mọi người nghe anh nói, đều phì cười, ai nấy cũng nhìn chăm chú vào Nhã Tịnh. Khiến cô hận không có cái lỗ để mà chui xuống.

“Được, được, vậy ly này tôi mời trợ lý Ôn.” Một người nói.

Nhã Tịnh hết cách, cô cười khách sáo rồi uống cạn. Sau đó lại có thêm vài người tới, Giang tổng biếng nhác ngồi ngã dựa vào ghế, vui vẻ nhìn cô bị mọi người vây quanh.

“Được rồi mọi người, Giang tổng chỉ đùa thôi, đừng coi là thật, nào tôi mời mọi người.” Giám đốc Nghiêm giải vây giúp cô.

Nhã Tịnh nhìn anh khẽ gật đầu cảm ơn, thầm nghĩ giám đốc nhà người ta thật tốt, vừa đẹp trai, hòa nhã lại dễ gần, còn nhà mình thì, cô chỉ có thể len lén thở dài.

Lúc bữa cơm kết thúc, Nhã Tịnh nhìn đồng hồ vẫn còn sớm. Vừa hay nơi này gần với Trạm coffee của Duật Vân, cô ngẩng đầu nói với Giang Cẩn Ngôn:

“Thời gian còn sớm, tôi ghé qua quán cà phê của bạn gần đây một lát.”

“Được, tôi đi cùng cô.”

“Không, ý tôi là anh có việc cứ về trước, tôi có thể tự đi được.” Nhã Tịnh căng thẳng, nếu cô dẫn Giang tổng qua “Trạm”, không biết phải giải thích sao với Duật Vân đây.

“Tôi không có việc gì cả.” Giang tổng khẳng định.

Nhã Tịnh: “…”

Giang tổng bình thường thông minh, sao những lúc như này lại không hiểu ý cô vậy, Nhã Tịnh bất lực, đành cùng anh ghé qua “Trạm”, lòng thầm mong nay Duật Vân không có ở đó.

Đến nơi, Nhã Tịnh đi trước dẫn đường, vừa vào cửa cô liền ngó xung quanh một vòng xem có Duật Vân không, may mà không thấy. Nhưng cô lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc, là Kỳ Kỳ!

Còn có… Lâm Tĩnh!

Kỳ Kỳ và Lâm Tĩnh cũng phát hiện ra bọn họ, ánh mắt kinh ngạc, có phần... bất đắc dĩ.



“Trợ lý Lâm, hóa ra việc quan trọng mà anh nói là đi uống trà cùng quý cô đây sao?” Giang tổng lãnh đạm lên tiếng.

“Kỳ Kỳ, cậu của em cũng trẻ quá đi.” Nhã Tịnh nói qua từng kẽ răng.

Bình thường tính cô ôn hòa, hiền lành đến mức hiếm khi nào tức giận, nhưng nguyên buổi sáng bị Giang tổng “đàn áp”, giờ lại phát hiện ra lý do bận của hai người này là lén cô đi chơi. Hoàn toàn không để tâm đến việc cô phải ở cùng vị “Giang khó ở” này cả ngày trời. Cô thực sự không vui.

“Hai người bình tĩnh nghe tôi giải thích!” Sao Lâm Tĩnh cảm thấy anh giống như là bị bắt gian, anh chỉ là đi hẹn hò thôi mà.

“Thật ra cậu của em đã về lại quê sớm nên em mới rủ Lâm Tĩnh đi uống trà.” Kỳ Kỳ nhanh nhảu.

“Đúng đúng, tôi cũng vừa mới giải quyết xong chuyện quan trọng, cảm thấy còn thời gian mới rủ em ấy đi dạo một lúc.”

“Vậy sao?” Giang tổng thờ ơ.

“Nếu vậy, tôi cũng đang rãnh, vừa hay có thể tham gia chung với hai người rồi.” Nhã Tịnh cười nhưng ánh mắt vẫn rét lạnh.

“Tôi cũng vậy.” Giang Cẩn Ngôn đáp theo cô.

“Nhưng sao hai người lại ở đây?” Kỳ Kỳ bây giờ mới nhớ ra, hai người này đi uống trà mới là chuyện kỳ quặc.

“Là quý cô Nhã Tịnh đây, nhiệt tình mời tôi đi uống trà.” Giang tổng hờ hững đáp.

Nhã Tịnh chỉ có thể trố mắt nhìn anh, hóa ra Giang tổng còn có một mặt này, chính là không biết liêm sỉ.

Kỳ Kỳ đương nhiên không tin, cô còn lạ gì tính cách của Giang tổng, nhớ lại những lời chị Bình nói, ánh mắt cô bé cũng bắt đầu dò xét, hai người này nhất định là có vấn đề.

Trong âm nhạc du dương của “Trạm”, cùng không gian được trang trí theo phong cách cổ. Những chú mèo thong thả đi qua lại, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào chân các vị khách ghé chơi. Khung cảnh thật nên thơ cho những ai muốn thư giãn sau ngày dài bận rộn.

Nhưng mấy vị khách ngồi trong góc quán thì hoàn toàn ngược lại, mặt ai cũng đằng đằng sát khí, ánh mắt nhìn nhau vừa tra hỏi vừa dò xét. Mấy “nhân viên lắm lông” cũng cảm nhận được nguy hiểm mà không dám tiến gần đến bọn họ.

Nhân lúc Giang Cẩn Ngôn ra ngoài nghe điện thoại, Nhã Tịnh không khách khí mà trách:

“Trợ lý Lâm, Kỳ Kỳ. Hai người ở đây vui vẻ, trong khi tôi sáng giờ tâm trạng lúc nào cũng căng thẳng?”

“Nhã Tịnh cô đừng nói quá, Giang tổng anh ấy rất “dễ hầu hạ”, đâu đến mức đó chứ?” Lâm Tĩnh cười cười.

“Anh còn dám nói, mỗi lần anh ấy uống rượu tôi lo đến nổi thở còn không dám.”

“Sao cô lại lo sợ, có chuyện gì xảy ra sao?” Lâm Tĩnh khó hiểu.

“Chị Tịnh, chị uống rượu?” Kỳ Kỳ cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ của cô hôm nay.

“Còn không phải do tôi lo Giang tổng sẽ say nên phải uống thay anh ấy sao?” Nhã Tịnh giận dỗi, huống gì người này còn cố tình làm khó cô, hại cô uống không biết bao nhiêu là rượu.

“Cô cứ đùa, Giang tổng trước giờ chưa từng say rượu, anh ấy uống rất tốt, chưa bao giờ cần tôi đưa về.” Lâm Tĩnh bật cười.

“Nhưng lần trước ở Phúc Giang, anh ấy rõ ràng…” Nhã Tịnh đang nói bỗng im bặt, cô nhận thấy có gì đó không đúng.

“Ở Phúc Giang, Giang tổng làm sao?” Lâm Tĩnh nghi hoặc.

“À, à. Không có chuyện gì, có lẽ tôi uống nhiều quá nhớ… nhầm.” Nhã Tịnh lãng tránh.

Trong đầu cô bây giờ là một mớ suy nghĩ hỗn độn. Lâm Tĩnh nói Giang tổng chưa bao giờ say nhưng hôm đó rõ ràng anh ấy không những không tự về được, còn kéo tay cô làm cô ngã sấp? Chẳng lẽ anh ta giả vờ, nhưng tại sao? Có khi nào Giang Cẩn Ngôn là một con sói háo sắc, cố tình mượn rượu để lợi dụng cô, trước giờ là anh ta che giấu quá kỹ nên không ai biết?

*Quân tử nhất ngôn: nói lời thì giữ lấy lời.