- Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc Uyên thật kĩ.
- Mẹ này, con lớn rồi chứ có nhỏ đâu.
Trong bữa ăn, cô không quên chăm sóc bé My vì sợ con bé còn nhỏ nên ngại. Cơm nước xong Mẹ cô đòi dẫn bé My qua nhà hàng xóm chơi vì nhìn con bé dễ thương và ngoan nên bà rất mến. Ba cô cũng loanh quanh đây đó một chút nữa vì giờ cũng mới có hơn 5h. Nhà còn lại mỗi cô và chị. Cùng uống trà tâm sự như hai người bạn. Nhưng khi chỉ có chị và cô là y chang chị giở trò bắt nạt với cô.
- Khi nào em vô lại?
- Mùng sáu. Tôi cũng cần gặp gỡ bạn bè đồng nghiệp ở trong đó.
- Tôi cũng đặt vé mùng sáu. Vậy đi chung nhé!
- Cái gì? Chị định ở đây tới mùng sáu á.
- Em là muốn đuổi khách?
- Chị là khách á. Tự chị tới chứ tôi đâu có mời.
- Nhưng tôi tới nhà đã là khách rồi. Em không cho tôi ở tôi sẽ nói ba mẹ em.
Chị trêu cô thôi chứ chị định ở đây ngày mai, mốt dẫn con gái đi Bà Nà Hill.
- Chị dám....
- Em thấy tôi đã không dám làm chuyện gì chưa?
- Thôi thôi chị hai cho em xin. Chị hai ở bao nhiêu thì ở em không ý kiến. Hay là vậy đi, ngày mai tôi đưa chị và bé My đi thác chơi, gần đây có thác đẹp lắm. Ngày mốt đi Bà Nà Hill hoặc phố cổ Hội An. Ở đây chỉ có hai nơi đó là đi được thôi. Chị thấy sao?
Cô không muốn chị ở lại lâu vì trước mặt ba mẹ cô không dám đôi co với chị sợ ba mẹ la. Ra ngoài biết tay tôi.
Chị vừa mĩm cười vừa trả lời cô.
- Quyết định vậy đi. Đi Bà Nà Hill. Giờ ra vườn đi. Tôi thấy vườn nhà em rộng lắm.
- Giờ ra cho muỗi nó thiêu sống hả. Chị đi tắm đi.
- Tôi tắm xong ra vườn.
Chị đi tắm rồi cô lắc đầu ngán ngẫm. Không gặp có một chút cảm giác nhớ nhung, gặp rồi thì sao, toàn là phiền phức. Chẳng bao giờ để mình yên.
- Tôi tắm xong rồi. Ra vườn nhé!
- Cái gì? Chị dội nước chứ tắm gì.
- Ờ lạnh quá tắm không nỗi.
- Vậy sao còn đòi ra vườn?
- Bận đồ ấm vô là hết lạnh. Đi đi mà, tôi muốn ra xem.
Vì không muốn phải nghe người đẹp lãi nhãi nên cô cố gắng chìu lòng người đẹp mà cùng người đẹp ra vườn.
Sau một vòng và nghe chị ca cẩm nào là vườn nhiều cây, vườn rộng không khí trong lành thì cô cũng được trả về với vị trí của mình. Nhưng không, đã yên đâu....
- Không hiểu vì sao ngứa quá.
- Muỗi cắn chứ gì, đã bảo mà. Kéo ống quần lên tôi xem phải không rồi lấy dầu xức vô.
Không phải muỗi cắn mà là "vắt" cắn. Hai con vắt bụng căng đầy máu. Thường thì trên núi mới có nhưng năm nay mưa nhiều nên nó tràn xuống tới đây.
Chị một phen kinh hoàng, vừa hét vừa ôm lấy cô như em bé khóc đòi mẹ. Thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ có biết con này đâu. Nay thấy nó bụng căng tròn thì chị đã không giữ được bình tĩnh nữa....khiến cho cô phải dỗ dành một hồi.
- Chị yên tôi bắt cho, nó cắn vậy thôi chứ không độc đâu. Hồi nhỏ tôi bị cắn hoài à. Ở quê chuyện này bình thường như cơm bữa ấy mà. Con nít nó gặp hoài nên cũng không biết sợ là gì. Chị buông tôi ra tôi mới bắt được chứ.
Sau một hồi giông dài chị mới chịu buông và hai con vắt cũng đã bị xử lí. Cô lấy bông và ôxi già sát trùng sơ qua rồi xức dầu cho chị cẩn thận.
- Yên tâm, tí là bình thường. Nó không để lại sẹo đâu người đẹp đừng lo há.
- Em không sợ sao?
- Quen rồi. Chị vô thay đồ khác đi kẻo tối ngủ nó ngứa. Tôi đi tắm. À ngày mai người đẹp có muốn ra vườn nữa không em hầu?
Cô để lại câu sau rồi chui tọt vô phòng lấy đồ đi tắm. Chị biết cô trêu mình nên im lặng mà cũng thấy hơi quê quê.
Ba Mẹ và bé My cũng đã về. Cả ba đều muốn đi ngủ. Cô và chị cũng xem tí chương trình tết rồi cũng đi ngủ vì cả ngày nay chị chưa được nghỉ ngơi.
Cái giường 1,6m một mình cô nằm thì dư thừa rộng rãi nhưng ba người nằm thì lại không như vậy. Cô cố gắng nằm sát mép giường để chừa lại không gian cho chị và bé My. Vậy mà cũng có được yên thân đâu.
- Em này.
- Sao?
- Tôi lạnh.
- Chứ mền của chị đâu?
- Bé My lạnh nên quấn hết rồi. Tôi đắp cùng nhé!
Chị nói xong không để cô trả lời liền bung mền cô ra và chui vào trong đấy.
- Ấm quá. Mấy hôm trước lạnh em có ngủ được không?
- Tạm tạm. Ở sg quen rồi nên về đây lạnh khó ngủ. Chứ người ở đây họ vẫn ngủ bình thường.
- Tôi thực hiện lời hứa của mình nhé!
- Lời hứa gì?
Chị không trả lời mà nhẹ nhàng ôm lấy cô. Hai cơ thể toả hơi nóng cùng sưởi ấm cho nhau trong đêm dài lạnh giá.
- Lời hứa này này. Em thích không?
Cô không từ chối cái ôm của chị vì cô biết tình cảm của chị dành cho cô từ lâu lắm rồi. Cô biết chị đã vì cô làm rất nhiều việc. Điều quan trọng là ở cô, qua thời gian dài cùng chị cô cũng cảm nhận ra trong lòng mình có một sự đổi thay nhất định. Nó chưa rõ ràng nhưng qua những ngày xa chị, không có chị bên cạnh cô thấy trống vắng. Có cảm giác nhớ nhung. Chị đến bên cô như một định mệnh, nhẹ nhàng quan tâm, thấu hiểu. Chia sẻ cùng cô mọi điều, luôn cạnh cô những lúc cô có tâm trạng. Cô cũng là con người chứ không phải sỏi đá vô tri mà không có cảm xúc. Từng ngày từng ngày qua chị đã dần đi vào tâm trí cô một cách vô tình và cô biết mình đang rẽ lối. Nhưng lòng cô đang chông chênh.
Trước đây đã từng nói không kì thị, đúng là giờ đây cô cũng không kì thị nhưng khi lưới tình này rơi trúng mình cô lại không đủ tự tin để đón nhận. Cô e ngại ánh mắt kì thị của mọi người. Cô sợ ba mẹ sẽ không chịu được cú sốc này mà sẽ ngã quỵ vì dù gì ba mẹ cũng còn có mình cô. Chữ hiếu cô trả chưa xong sao nỡ.... Cô e ngại cho chính bản thân mình không đủ tự tin và dũng khí để đi qua dư luận.
Cô đang bước đi trên con đường ghập ghềnh sỏi đá, lòng cô chông chênh như con thuyền đang trong bão tố. Còn chị nữa, cô có thể phụ tấm chân tình của chị được không?
- Ừm. Chị ngủ đi.
Chị đặt nhẹ sau gáy cô một nụ hôn, siết chặc cái ôm hơn một chút rồi chìm vào giấc ngủ vì thật tình chị cũng thấy mệt và buồn ngủ lắm rồi.
Bé My còn nhỏ, tuổi ăn tuổi ngủ nên ngủ rất sâu. Không nghe cuộc trò chuyện của chị và cô.
Cô vẫn còn trằn trọc dù giờ này cô cảm thấy rất ấm trong vòng tay chị. Giây phút chị đặt nụ hôn cô cảm giác lòng mình tê dại. Một dòng cảm xúc chân thật làm cô thấy lòng hạnh phúc, với cô như vậy cũng đã đủ. Một bên đấu tranh tư tưởng khiến lòng cô chùn xuống, cảm thấy đau nhói ở trong tim....
Đã 9h sáng rồi mà trời chưa bớt lạnh. Cả chị, cô và bé My đều chưa xuống giường. Cô cựa mình định dậy rồi gọi luôn chị.
- Mấy giờ rồi?
- 9h. Dậy thôi, lát còn đi chơi nữa.
- Ờ.
Chị nhanh chóng dậy, quay sang nhìn thấy con gái còn say ngủ lại nhanh chóng đặt lên má cô nụ hôn. Đúng là cảm giác vụиɠ ŧяộʍ có khác.
- Buổi sáng tốt lành.
Cô không né tránh nhưng cũng không muốn hưởng ứng vì dòng suy nghĩ trong cô vẫn chưa thông.
- Cảm ơn.
Sau khi làm vệ sinh xong chị vào gọi bé My dậy cùng ăn sáng để còn lên đường.
Cô chuẩn bị ít đồ ăn vì bên đó không có ai bán. Cũng không quên dặn chị mang theo một hai bộ đồ phòng thân.
- Đi trong ngày mà mang theo đồ làm gì?
- Qua đó chị sẽ biết.
Sau 30' đi taxi thì cả ba cũng đến nơi cần đến. Đây là một thác nước còn nguyên sơ, chưa đi vào hoạt động du lịch nên tất cả rất tự nhiên. Thác nước cao tầm hơn 20m, lực chảy rất mạnh. Dọc lên là con suối có nguồn nước được dẫn đến từ thượng nguồn. Nước rất trong và cũng có thể uống được chủ yếu nước thoát ra từ khe. Hai bên còn rừng rậm âm u, hoa dại mọc um tùm nhưng lại vô tình tạo ra phong cảnh đẹp hữu tình, du khách cũng chủ yếu là dân địa phương hoặc một số vùng lân cận nhưng cũng rất gần.
Bé My chắc lần đầu đến những nơi hoang sơ như thế này nên nhìn có vẻ rất thích, rất hào hứng. Hết chạy nhảy tự mình chụp hình lại nhờ đến Mẹ hoặc cô chụp cho mình. Nói rằng về khoe các bạn. Con bé hỏi đủ điều, nào đây là hoa gì, trái gì, cây gì.... Làm cô đáp trả mệt nghỉ.