Gia Sư Bất Đắc Dĩ

6.44/10 trên tổng số 25 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thật ra trước đây chị cũng có thuê gia sư về nhưng con gái kên không hiểu nên nghỉ. Chẳng lẽ cô ta tài giỏi vậy sao, chỉ có một buổi mà.... Nhưng thôi con gái thích học cô ta là tốt rồi vì ban đầu cứ  …
Xem Thêm

Sau khi chào hỏi và giao lưu chán chê, chị và cô lúc này cũng an toạ cùng bàn với mấy vị lãnh đạo của cty.

Cô từ lúc vào cty đến nay cũng chưa có thời gian chào hỏi với từng người. Và giờ đây là cơ hội để cô cùng mọi người xây dựng mối quan hệ đồng nghiệp.

- Chào cô Uyên, tôi là Thành Vũ bên cố vấn tài chính. Rất vui khi được làm việc cùng cô.

- Vâng, chào anh. Mong anh chỉ bảo thêm.

- Vâng. Nếu mà gặp ở ngoài thì không thể tin cô Uyên lại làm tới chức vụ này cơ đấy. Mời cô.

- Vâng. Cảm ơn anh , thật tình em uống không được tốt lắm nhưng để tỏ lòng thành em cũng xin nâng li cùng anh. Chúc anh sức khoẻ và may mắn nhé!

Từng người từng người giới thiệu và mời. Cô cũng vui vẻ nâng li nhưng uống rất cầm chừng.

Chị cũng không tránh khỏi lời mời từ cấp dưới của mình. Chị lại khác cô, dù ban nãy qua ba bàn cùng khách mời chị đã uống không ít nhưng với nhân viên cty chị cũng nhiệt tình không kém. Cũng không biết chị dỗi chuyện của cô hay là với ai chị cũng như vậy. Nhưng cô ngồi bên cạnh cũng thấy e ngại nên ghé vào tai chị nói nhỏ.

- Chị uống nhiều rồi đấy, coi chừng lát lại không về được.

- Tôi không sao, nhưng nếu tôi không về được sẽ có người đưa về.

Giọng chị lúc này nghe ra đã không còn nhẹ nhành như mọi khi. Cô không hiểu vì sao và cũng không muốn quản, nghĩ tới đã uổng công mình vì chị mà chèo kéo lấy lòng mấy vị khách ban nãy nên xin phép đứng dậy qua mấy bàn của nhân viên mình. Dù gì thì đây cũng là những người sẽ làm việc cùng mình trong thời gian tới. Gặp gỡ nói chuyện để hiểu nhau hơn cũng là lẽ đương nhiên.

Thấy cô đi rồi chị cũng ngưng không uống với nhân viên nữa mà quay sang trông chừng cô. Chỉ sợ tách ra là cô sẽ đi mất.

Thủ tục giao lưu cũng gần như đã xong, ca sĩ, cùng khách mời cũng đã lần lượt ra về. Còn lại toàn bộ là nhân viên cty, lúc này các bạn trẻ thi nhau lên văn nghệ. Trong lúc văn nghệ diễn ra cũng là lúc tổ chức thăm trúng thưởng.

Cô ăn uống rất ít, chỉ ngồi xem các bạn biểu diễn. Được một lúc cáo từ ra về vì một phần cô vốn không thích ồn ào, một phần cô mới qua đây chưa bao lâu nên mối quan hệ cũng chưa thân thiết. Nhưng dù gì trước khi đi cũng nên báo cho cấp trên mình tiếng và cũng muốn xem cấp trên mình giờ ra sao.

- TGĐ tôi thấy hơi mệt, với lại mai tôi về quê nên xin phép về trước

- Để tôi đưa về.

Chị vẫn còn nói chuyện rất cộc cằn với cô nhưng mai cô về rồi nên chị muốn bên cô thêm lát nữa.

Cô thì ngạc nhiên với cái cách chị suy nghĩ. Không biết ai đưa ai về à. Chị uống nhiều như thế mà....

- Thôi, tôi đi taxi được rồi. Chị cứ ở lại vui chơi với mọi người đi.

Quỳnh thì thấy đây là cơ hội của mình nên không thể bỏ qua.

- TGĐ phải đó. Để em đưa chị Uyên về cho.

- Không em còn trẻ khoẻ, cứ ở lại vui chơi với mọi người. Chị mấy hôm nay gặp gỡ bên ngoài nhiều quá nên cũng thấy mệt. Mà giờ cũng hơn 10h rồi, mai chị lại có buổi phỏng vấn nữa nên chắc chị phải về.

Chị chào mấy quản lí của cty rồi nắm tay cô ra đi trước sự chứng kiến cùng tò mò của mọi người.

- TGĐ mình nay làm sao vậy nhỉ, lúc thì ăn nói cộc cằn, lúc thì không tập trung ngồi đây mà cứ nhìn đâu đâu.

- Ờ. Thấy TGĐ với giám đốc hay gặp nhau vào buổi trưa trong phòng GĐ. Giữa hai người có gì sao?

- Bậy không, chắc là TGĐ với GĐ có việc cần trao đổi.....

Cô bị chị nắm tay lôi đi mà không có cách nào thoát ra được. Đúng là trong người có hơi men khiến người ta bạo hơn và sức mạnh cũng vì đó mà tăng lên.

- Để tôi chạy cho, chị trong người có men.

Cô nói khi thấy chị có ý định lái xe.

- Men gì?

Chị dù uống cũng nhiều, cũng có chút đau đầu nhưng vẫn còn đủ tỉnh để đùa cợt với cô.

- Tối nay chị uống bia, chị nghĩ men gì?

- Men gì em không biết sao?

- Tôi không biết, để tôi chạy nếu không tôi sẽ đi taxi.

- Đây, tôi cũng không muốn tự tử đâu. Tôi đang yêu đời lắm lắm.

Chị vẫn vậy, khi có hai người chị luôn đánh mất chính mình và cũng luôn dành cho cô những câu nói ẩn tình và đong đầy sự ngọt ngào.

Cô thấy chị thế nên im lặng lái xe. Một phần không muốn bắt thang cho chị, một phần muốn yên tĩnh để chị nghỉ ngơi. Nhưng chị nào muốn nghỉ ngơi đâu chứ.

- Ấy ấy, đi về hướng nhà em ấy.

- Sao được, đưa tôi về lát chị tự chạy về nguy hiểm lắm.

- Tôi có nói đưa em về sao?

- Vậy chứ sao lại về nhà tôi trước. Về nhà chị rồi tôi bắt taxi quay về nhà tôi.

- Tôi tới nhà em ở lại thì khỏi phải tự về mà em cũng khỏi phải bắt taxi. Dù gì nhà em cũng còn chổ ngủ mà với lại tôi đang đau đầu vì ban nãy uống hơi nhiều nên cần phải có người chăm sóc.

Cô một lần nữa ngán ngẫm với lí lẻ chẳng ra làm sao của chị. Chị đau đầu là lỗi tại tôi chắc, ai bảo chị nhiệt tình làm chi. Mà sao tôi phải chăm sóc chị chứ.

- Ở nhà chị có dì ba. Với lại tôi đâu phải ôsin của chị.

- Chị ba về quê nghỉ tết rồi. Được chăm sóc tôi là vinh hạnh của em mới phải chứ sao lại là ôsin.

- Cái gì? Vinh hạnh á.

- Đúng rồi, bao nhiêu người muốn mà không được nữa là.

Cô một tay cầm lái, một tay đưa lên sờ trán chị. Cũng hơi ấm nóng, chắc là do men đã ngấm nên bắt đầu nói nhảm. Nghĩ lại giờ mà về nhà chị, chỉ có một mình thì tính sao. Bé My thứ bảy chủ nhật luôn qua bên nội. Nghĩ tới đây cô im lặng đánh xe về hướng nhà mình. Vì có về bên kia mình cũng phải ở lại trong khi mình còn ít đồ chưa soạn xong.

- Chị có thể tự lên được không hay cần tôi giúp.

Chị biết cô tưởng chị say từ lúc cô sờ trán chị nên giờ chị cố tình giả vờ. Làm sao bỏ qua cơ hội này cơ chứ.

- Tôi tự đi được.

Nhưng vừa ra khỏi xe chị loạng choạng như sắp té. Cô lại ngây thơ đến dìu chị cùng lên phòng. Chị cao hơn cô hiển nhiên cũng nặng hơn cô. Để đưa chị, một người say lên phòng là cả một vấn đề với cô vì lúc này cả hai đều váy đều giày cao gót. Cô cảm thấy ngán ngẩm cái cảnh này quá. Không biết mình đã làm gì nên tội....

Ầm!!!!

Chị thuận đà kéo cô cùng mình ngã xuống giường. Hai cơ thể đã chạm với nhau, cô vội vàng đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng và nhịp tim đã vang to thành tiếng trống.

Chị vì đã giả vờ say nên không thể vì thế mà lôi cô trở lại, ấm ức với các cách cô vội vội vàng vàng vì dù gì chị cũng đâu có ăn thịt mà cô lo đến vậy.

- Hừ, tôi thật chẳng hiểu chị. Mình là phụ nữ thiếu gì cách để từ chối. Đâu có ai bắt chị phải quá nhiệt tình đâu. Với ai cũng cạn, với ai cũng cạn. Giờ lại hại thân chị chứ ai, mà không phải, hại luôn thân tôi nữa chứ. Từ ngày gặp chị tôi chưa có lấy một ngày yên thân. Tôi cũng không hiểu giữa tôi và chị có ân oán bao nhiêu kiếp nữa...

Cô miệng thì nói nhưng vẫn đi lại tủ tìm bộ váy ngủ to nhất của mình cho chị. Không lẽ để chị ngủ với bộ dạng này cả đêm cũng không ổn. Tìm được đồ rồi thì sao, làm sao thay ra đây... Cô tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ với độ sáng rất yếu. Nghiêng người kéo khoá sau lưng chị, không cởi qua cổ mà cô chọn cách kéo xuống chân. Váy được kéo tới bụng cô liền bận chiếc áo ngủ vào cho chị cũng thuận đà kéo luôn chiếc váy kia ra khỏi người cho chị.

Lầm bầm vài câu cô cũng lấy nước và bông tẩy trang tẩy đi lớp trang điểm trên mặt chị. Lau lại với nước ấm và sau đó là nước lạnh để se khít lỗ chân lông. Cô giữ tay mình trên khuôn mặt chị hơi lâu và cũng thuận tiện ngắm nhìn chị một tí. Lắc đầu với những suy nghĩ mông lung của mình nên vội vàng vào nhà tắm thay đồ.

Chị từ nãy giờ luôn tỉnh, cái cảm giác được người mình yêu chăm sóc tận tình khiến chị cảm thấy hạnh phúc dù ban đầu có hơi ngượng. Có điều thấy cô cũng thuộc dạng thích làu bàu với người khác lúc họ không biết gì. chị lại cảm nhận hình như với chị cô không có một chút động lòng.

Nhưng nói gì nói chứ với mình em ấy cũng đã quá chu đáo qua cái việc tẩy trang giúp mình và rữa lại nước một cách tỉ mỉ.

Thêm Bình Luận