Chị tranh thủ ra xe về trước, về nhà đợi cửa như cô đã dặn lúc ra đi, khác là cô dặn người làm đợi chứ không phải chị.
- Em về rồi à.
Chị vừa mở cổng vừa hỏi như không biết gì.
- Chị chưa ngủ sao? Sao không ngủ để dì ba chờ cửa cho.
Cô thấy ngại khi thấy chị như vậy. Cô biết chị quan tâm mình nhưng không nghĩ chị lại chờ đợi cô về.
- Ờ. Tại tôi chưa buồn ngủ nên để chị ba đi ngủ trước. Mà em đi đâu về vậy?
Chị biết lần trước chị hỏi làm cô không thích nhưng lần này vẫn muốn thử dù biết là cô đã ở đâu về.
- À tôi đi công chuyện, chị đừng để ý làm gì.
- Em là đi chơi với bạn trai.
Thấy cô có vẻ nhẹ nhàng và không giận dữ nên chị đùa với cô khi vừa nói vừa cười. Và cũng muốn xem cô có nói ra mình đã đi đâu.
- Nếu trí nhớ của tôi chính xác thì có lần tôi nói với chị là tôi không yêu ai đã từ lâu rồi.
Cô thấy chị nói nhiều cũng thấy bực bội nhưng không muốn phát tiết với chị. Một phần vì đây mới là bản chất con người thật của cô, một phần thấy chị cũng thật có lòng nên cũng không nỡ.
- Ờ tại tôi quên. Thôi em chuẩn bị rồi ngủ nha. Tôi ngủ trước đây.
Im lặng. Cô vẫn vậy, im lặng đi vào toilet và cũng im lặng lên giường nằm phần của mình.
Em ấy vẫn như trước, vẫn không bao giờ tự nói về mình, Lúc nào cũng che giấu. Tại sao lại sợ người khác biết nhiều về mình không biết. Miên mang suy nghĩ chị ngủ thϊếp đi vì cả buổi chiều lang thang không được nghỉ ngơi mà tối giờ bận theo ai kia có kịp ngã lưng đâu. Người chứ phải sắt đá đâu mà không biết mệt.
Ngày thứ tư: Mọi việc bình yên. Một phần vì chị mệt ngủ say, một phần vì buổi chiều đó cô đã ngủ rất ngon nên đêm đến không buồn ngủ nhiều và thế là cô ngủ rất tỉnh. Cứ có động là mở mắt ra nhìn và không để tình cảnh củ xảy ra. Nhưng mọi chuyện cũng chưa chắc bình yên nếu mình không mạnh mẽ mà chùn bước.
- Sáng chủ nhật có đi đâu mà em định dậy sớm vậy. Ngủ thêm tí nữa đi.
Chị giọng còn ngáy ngủ nói với cô khi cô vừa định xuống giường. Với chị sáng chủ nhật lúc nào cũng 10h mới dậy trừ khi cafe cà pháo với bạn bè.
- Tôi đi bơi.
- Vậy đợi tôi dậy cùng đi. Lâu lắm rồi tôi không bơi, nay cũng muốn hoạt động tí.
Chị làm sao bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng thân hình quyến rũ của cô được chứ. Bình thường đã quyến rũ rồi, bận bikini thì sao nhỉ... Chị thật muốn biết.
- Nhưng tôi đi bơi xong còn đi cafe với bạn nữa.
- Thì bạn của em cũng là bạn của tôi. Tôi cũng muốn biết về bạn bè của em.
Không chỉ bạn bè em mà tất cả thuộc về em tôi đều muốn biết. Chị thầm nói trong lòng.
- Nhưng bạn tôi toàn những người bình thường làm sao hợp với tầng lớp thượng lưu như chị được.
Cô không muốn chị đi cùng vì lâu lắm rồi mới gặp bạn bè mà chị ta đi cùng sao thoải mái nói chuyện được chứ. Với lại tới đó nhỡ như chị ta thể hiện hoặc nói gì đó thì mình làm sao. Mấy hôm nay đâu phải mình không hiểu ý chị ta đâu. Mà cái đám bạn mình nó mà biết thì nó nào buông cơ chứ.
- Thì em hợp tôi cũng sẽ hợp. Tôi sáng nay cũng không đi đâu, ở nhà buồn lắm. Em cho tôi đi cùng đi, tôi hứa sẽ ngoan không làm phiền em, không làm em mất mặt với bạn bè đâu bởi vì nhìn ngang nhìn dọc tôi cũng đâu có tệ.
Lại chơi trò năn nỉ lại còn giả ngoan, giả tội nữa. Cô cũng đã tạm xiêu lòng nhưng cũng không muốn chị đi cùng.
- Chị đi với bạn chị đi. Cái chị Kim Anh gì đó, với chị rất thân mà.
Cô biết Kim Anh là vì hôm bữa có nghe hai người tám qua đt cả tiếng đông hồ với nhau.
- Kim Anh vài hôm nữa mới về. Em cho tôi đi với nha. Tôi hứa sẽ nghe lời em, sẽ rất ngoan.
- Thôi được. Chị nhớ là không được nói bậy gì đó.
Cô lắc đầu mà đồng ý.
- Ok. Tuân lệnh. Em định đi bơi ở đâu.
- Tôi định đến hồ bơi Phú Thọ. Mà chị có biết bơi không, hồ bơi bên đó rất sâu và rộng không có chổ bám đâu đó.
Hồ bơi Phú Thọ là hồ bơi chuẩn quốc gia, dành cho VĐV tập bơi và để thi đấu. Ngày thường cũng có một số suất dành cho người ngoài vào còn lại chủ yếu là dành cho vđv. Sáng chủ nhật thì được, chiều từ sau 3h lại bị cấm.
- Tôi cũng biết chút chút.
- Chị liệu mà lo, tôi không quản nha.
- Ừm tôi biết rồi.
Chị và cô nhanh chóng làm xong vscn và lấy đồ ra xe.
- Đi xe của tôi đi.
- Thôi đi xe của tôi đi vì bạn bè tôi toàn bình dân không à.
Cô nói thế chứ bạn bè cô khối người thành đạt, nhà lầu xe hơi không ít. Chị thì lại biết thân biết phận mà ngoan ngoãn nghe lời vì ban nãy đã hứa rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, được ngồi sau xe cô, có thể ôm cô coi như cũng hợp lí. Chị gian manh suy nghĩ.
- Chị không lên xe thì khi nào mới tới nơi.
- Ờ.
Chị ngoan ngoãn ngồi sau xe mà không dám lên tiếng. Bao lần định ôm cô mà cứ ngập ngừng không dám.
Két!!!!!
Cú thắng gấp làm chị bất ngờ nhào tới phía trước và ôm chầm lấy cô. Chị được như ý mình thì không có lí do gì mà không tận dụng. Khi xe đã chạy lại bình thường rồi mà thấy chị không chịu buông cô lên tiếng nhắc nhở.
- Qua rồi, chị buông ra đi.
- Nhưng tôi vẫn còn sợ.
Cô biết là chị nói dối.
- Thì giờ tôi sẽ đi cẩn thận, tại ban nãy con chó của ai lao ta bất ngờ nên mới thế chứ giờ không sao đâu.
- Ai biết được có bất ngờ gì không. Nhỡ có tôi rớt đất ai đền.
Chị mà bỏ qua cơ hội này thì đâu còn là chị.
- Nhưng hai người phụ nữ mà ôm nhau chị không thấy kì cục sao. Mọi người nhìn....
- Mặc kệ họ em quan tâm làm gì. Em lo chạy xe đi.
Chị cướp lời không để cô nói. Cô cũng thôi không muốn đôi co nữa mà chỉ chuyên tâm lái xe. Có điều vẫn thấy ngại ngại với ánh mắt mọi người đi đường nhưng biết làm sao khi chị nhất quyết không bỏ ra.
Chị thấy cô không nói gì biết là cô đã ngầm đồng ý nên càng ôm chặc hơn. Đây là lần đầu tiên chị ôm cô kể từ lúc biết mình yêu cô. Chị mong chờ cái ôm này từ lâu dù đây không phải là cái ôm của hai người yêu nhau nhưng với chị, chị vẫn thấy mãn nguyện. Cô dù nhỏ bé nhưng với chị là cả vùng trời rộng lớn mà chị muốn khám phá.
Cô biết chị siết chặc vòng eo mình hơn, biết chị muốn gì và cô cũng cảm nhận thấy có một chút khác lạ khi chị ôm mình nhưng vẫn chưa nhận ra đó là cảm giác gì. Cô cố tình chạy nhanh hơn để tới nơi, tránh ánh mắt mọi người.
Chị tiếc nuối cái ôm đối với cô nhưng cái gì có khởi đầu thì cũng phải có kết thúc. Chị xuống xe và đi vào hồ bơi với ánh mắt luyến tiếc.
Cô cũng nhanh vào thay đồ. Chị lại một lần nữa mắt tròn mắt dẹt vì đường cong trên cơ thể của cô. Cô chưa lập gia đình, không phải gái một con mà sao... Chị cũng quên luôn là mình đến đây để bơi.
- Em có hay đi bơi không?
- Nói chung chủ nhật tuần nào tôi cũng đi, trừ khi có việc đột xuất.
Hừ! Tuần nào cũng đi, tuần nào cũng để mọi người nhìn. Chị bắt đầu ghen. Không được, từ nay tuần nào mình cũng phải đi theo chứ em mà đi một mình tôi không yên tâm.
Chị là không yên tâm hay là không cam lòng ai mà biết được. Cô từ trước nay vẫn vậy có sao đâu.
Xuống nước cô chuyên tâm phần việc của mình, không thèm quản chị. Mà chị cũng lớn rồi biết thân biết phận mà tự lo, ai rãnh mà quản. Nói thì nói vậy chứ lâu lâu cô vẫn nhìn ngó xem chị còn đó không vì cô cũng biết hồ này sâu và rộng sợ sẽ không hợp với người ít vận động như chị.
Và quả đúng y như cô định liệu, từ xa cô thấy chị có dấu hiệu đuối nước. Cô cố gắng thật nhanh đi lại chổ chị, lúc này cô mới thấy giá trị của giải thưởng mà trước đây cô đã từng đoạt. Tưởng chừng như nó chỉ mang ý nghĩa tinh thần cho cô lúc đó nhưng không ngờ tới giờ nó có ý nghĩa thực tế đến vậy. Đúng như Khổng Tử nói: trời sinh ta ắt phải có lúc hữu dũng.
- Ôm tôi, tôi đưa chị vào bờ. Lúc này chị ngưng hoạt động chân kẻo chuột rút lại đau hơn. Cố gắng một tí là tới bờ rồi.