Suốt buổi sáng nay chị bị bài hát đó tra tấn liên tục, cứ 15-20 phút lại có cuộc gọi tìm cô ta. Hừ, cô ta là ai mà lắm người tìm thế không biết. Hay là cũng như mình, gọi đòi bồi thường thiệt hại. Dám lắm đó chứ.
Thật ta cô là người khá nguyên tắc về giờ giấc, chưa khi nào đi trể mà không báo trước. Như hôm nay chẳng hạn, nghĩ là đón Mẹ xong còn kịp giờ hai mẹ con đi ăn sáng rồi lên trường nhưng đọt xuất chuyến bay đáp trễ 30 phút. Về nhà phải sơ cứu vết thương vì ở đầu gối không phải là trầy sướt mà là chảy máu, cánh tay cũng rướm máu thật nhiều. Đã biết là trễ nhưng đành bất lực vì đt đã bị giam rồi. Nói được với Mẹ vài câu, cũng không kịp cho Mẹ xem xét vết thương cô liền thay vội bộ áo dài để lên lớp. Lúc này áo dài có lẽ là thượng sách vì mặc váy thì làm sao che được đầu gối.
Vừa ngang qua lớp thầy Tuấn liên bị hỏi
- Cô có viêc gì sao đến muộn vậy?
- À em có tí việc nên phải thu xếp
- Tay của cô....
- Chỉ là trầy sướt nhẹ đó mà, thôi em lên lớp đã
Cô nói rồi đi vội không để cho thầy hỏi gì thêm.
Dạy xong cũng đã 11h20, lúc này cô mới thấy chân tay mình đau ê ẩm nhưng vì đã hẹn với người ta gặp giải quyết nên cô lấy cái đt mà chỉ có số của bạn bè thân quen và gia đình mới lưu ta gọi cho chị.
-Alo
- Tôi xong việc rồi, tôi có thể gặp chị ở đâu?
- Đến cty tôi trên đường...
- Đây không phải việc làm, gặp ở ngoài đi.
Cô cắt ngang câu nói của chị vì thấy không việc gì phải gặp ở cty cả.
- Vậy cũng được. Gặp ở quán cafe trên đường Trương Định vậy.
-ok. Chị nhắn địa chỉ vào máy 15 phút sau gặp.
Cô ta cũng giữ chữ tín đó chứ, tưởng cô ta không gọi cho mình chứ. Thật ra chị hẹn gặp gần cty chị luôn cho tiện.
15 phút sau chị đã an vị trong quán, thật ra là chị đến sớm một tí. Chắc là nôn nóng đây mà.
- chị đang ngồi chổ nào, tôi tới rồi.
- Cô vào hỏi bàn số 10
Cô đi vào theo chỉ dẫn của bồi bàn. Chị như không tin vào mắt mình, nhóc con hồi sáng đây sao. Giờ lại tha thướt trong bộ áo dài trông có phần duyên dáng và quyến rũ. Tóc uốn xoăn thả buông trông khác hẳn lúc sáng và trông cũng khá bắt mắt.
- chị nhìn đủ chưa.
Cô lên tiếng cắt ngang khuôn mặt đang có con mắt ngạc nhiên không cần hỏi cung đã bán đứng chủ nhân của nó.
- cô là người lúc sáng?
Chị phải mất mấy giây sau mới lấy lại phong thái mà lên tiếng
- Chị nghĩ là thế thân của tôi sao?
- Ừm. Vậy cô ngồi đi chúng ta nói chuyện. Tôi tên Bảo Như, còn cô?
- Quan trọng sao? Giải quyết xong tôi và chị cung không gặp lại biết làm gì.
Cô đáp lại câu hỏi của chị với giọng điệu không thể lạnh lùng hơn
- nhưng nói chuyện với nhau biết tên cho dễ xưng hô
Chị vẫn kiên nhẫn dù trong lòng đã bắt đầu dậy sóng sau câu trả lời của cô
- Gọi sao cũng được, chúng ta đi vào vấn đề chính đi, tôi đang bận.
Con người gì mà lúc nào cũng vội với bận. Nhưng dù sao cô ta cũng có uy tín và rất đúng giờ đó chứ.
- Vậy được. Đây là hoá đơn bên gara gửi qua cho tôi.
Chị chìa tờ hoá đơn bên đó fax qua cho chị lúc họ đến lấy xe về kiểm tra.
Nếu thái độ của cô khác đi một chút thì tôi sẽ san sẻ với cô một nữa, đằng này đã vậy tôi sẽ để cô chịu hêt. Con người trong cũng được mà sao cư xử thật đáng ghét.
Cô nhìn hoá đơn tính tiền mà thầm oán trong lòng. Những 85 triệu, chị ta có kê lên quá không đó.
- Chị có nhầm lẫn gì không, chỉ là va quẹt mà chi phí đến nhiu đó à.
- Này cô. Tôi như thế này mà cần phải làm ba chuyện đó sao.
- Biết đâu được. Đt khi sáng của tôi đâu.
Chị móc trong giỏ xách ra để lên bàn cho cô. Cô có thói quen cầm đồ tay phải nên khi vừa đưa tay ta lấy chị đã nhìn thấy vết thương trên tay cô vì ban nãy giờ cô để ở đùi mà. Chị ngạc nhiên lẫn áy náy hỏi
- Vết thương là do khi sáng?
- Chứ chị nghĩ lúc nào. Tôi đây là lần đầu tiên quẹt xe. Nhưng không nhờ xui xẻo đến vậy đυ.ng phải xe đắt tiền.
Nhưng câu sau cùng cô chỉ lẩm bẩm trong miệng đủ mình mình nghe.
- Tôi gọi đt tí.
Cô muốn xác minh lại cho chắc ăn vì dù gì cô cũng có bạn làm bên gara nên... Đúng là đa nghi như tào tháo.
- Cô đã đến y tế xem vết thương chưa? Có sao không?
Chị thấy trầy sướt nhiều nên cũng quan tâm hỏi.
- Chị không cần quan tâm, tôi tự biết lo.
Chị mà cũng biết quan tâm người khác sao, không phải với chị tiền là trên hết à.
Chị muốn quan tâm mà cô không muốn thì thôi vậy. Đúng là khó ưa mà.
" Alo Bình, Uyên nè. Bình cho Uyên hỏi tí, xe Audi gì đó bị bể xinhanh móp và trầy phần đuôi đi làm lại khoản bao nhiêu. - nhưng mà xe đời bao nhiêu và mức độ trầy bao nhiêu- Uyên không biết nhưng xe hình như rất mới- vậy chung chung là từ 70-100, nhưng ai bị vậy- ừm, Uyên sẽ giải thích sau, cảm ơn Bình nha"
Cô quay lại chổ chị với những dòng suy nghĩ ngổn ngang. Chẳng lẽ giờ trả hết nhiêu đó tiền sao, hay là tìm biện pháp khác chứ kiểu này thì không cam lòng.
- cô gọi xong rồi chứ? Cô tính trả chi phí sửa xe cho tôi khi nào đây?
- Này chị! Không phải va quẹt xảy ra là do lỗi cả hai sao? Tôi sẽ trả cho chị nữa phí vào đầu giờ chiều nay khi ngân hàng làm việc.
Cô nghĩ không ra cách nào hay hơn cách trên nên cũng liều nói đại chứ chắc gì chị ta chịu. Nhưng theo cô thì nó cũng hợp lí hợp tình mà.
- Này cô! Cô có biết luật giao thông không. Là cô tông vào đuôi xe tôi đó.
- Tôi không đủ tiền để trả cho chị nhiều vậy đâu.
- Vậy bây giờ cô định tính sao?
- Con chị học lớp mấy?
Cô chợt loé lên ý nghĩ táo bạo nhưng không biết chị ta đã lập gđ chưa và cũng không chắc con đã đi học vì trông chị ta trẻ thế kia mà.
- Tôi có một bé gái học lớp 9.
Chị trả lời mà không hiểu chuyện này thì liên quan gì. Hay là cô ta đang đánh trống lảng đây.
- Tôi sẽ dạy kèm cho con chị để trừ qua chi phí sửa xe.
- Cô dạy?
Cô đã làm chị hết sức ngạc nhiên với lời đề nghị của cô.
- Nhìn tôi có chổ nào không giống giáo viên?
- Tôi cũng không nói cô không giống nhưng...
- Hay chị nghĩ tôi không dạy được?
Cô cắt ngang lời nói của chị không để chị kịp nói hết câu rồi nói tiếp:
- Tôi sẽ dạy Toán Lí Hoá, vào các ngày 2,3,5,6 từ 7h -9h. Tôi sẽ dạy bé 10 tháng.
- Nếu nhà tôi có gia sư rồi thì sao?
- Cho gia sư đó nghỉ
Cô nói mà chẳng cần suy nghĩ.
Chị thì miệng từ chữ A đến chữ O. Cô ta bá đạo thật, cũng không phải dạng vừa đâu. Tự mình đưa ra chủ ý, tự mình quyết định ngày giờ , không cần biết mình có đồng ý không, không cần hỏi ý kiến của mình, cứ y như là mình là người mang nợ chứ không phải cô ta. Nhưng dù sao mình cũng đang tìm gia sư cho bé My, có điều nhìn cô ta thế kia có làm ra trò trống gì không vì ông bà ta thường nói sắc đẹp tỉ lệ nghịch với trí tuệ vả lại cô ta chỉ là sv....
- Được. Vậy bắt đầu từ hôm nay đi vì mai bé có bài kiểm tra hoá.
- Một buổi thì làm được gì. Tuần sau được không vì tuần này tôi hơi bận tí.
Cô muốn dành tuần này cho Mẹ vì Mẹ chỉ vô đây có một tuần nên cô không muốn dạy ngay trong tuần này.
- Cô định tìm cơ hội thoái thác sao? Hay là cô định trốn tránh chứ.
Cô ta lúc nào cũng bận với bận. Làm ông to bà lớn chắc.
- Này chị! Danh dự của tôi không rẻ mạt vậy đâu, tuần này là tôi bận thật.
- Không được. Hoặc là cô bắt đầu từ tối nay hoặc là thanh toán hết cho tôi ngay bây giờ.
- Chị!... Đừng ép người quá đáng nha.
Cô ấm ức mà không biết phải nói gì. Chị ta đúng là vì đồng tiền mà không chịu nói lí lẽ mà. Người như chị thật tình cả đời này tôi không bao giờ mong gặp lại.