Chương 7: Tám tuổi tập võ (2)

Dương Dũng nhất thời cả giận, nói:

"Thằng nhãi nhà ngươi, trước mặt bao người như vậy, cô có thể để ngươi đánh được sao? Ta là thái tử, ngươi mà đánh ta, chẳng phải không xem uy nghiêm của hoàng thất ra gì ư? Nếu chỉ làm cho đúng quy trình thì cứ lướt lướt cho qua là được, đừng có cứng đầu như thế chứ."

Dương Minh vẫn lắc đầu: "Nếu đại bá cảm thấy mất mặt, vậy chúng ta cứ đổi sang chỗ nào không có ai là được, tóm lại cháu nhất định phải đánh một cái mới được."

Dương Dũng nín giận nhìn về phía Lý Cương, hy vọng hắn có thể đưa ra ý kiến gì khác.

Ai ngờ Lý Cương lại nói: "Thánh mệnh không thể làm trái, điện hạ cứ phối hợp để cho tiểu điện hạ sớm trở về phục mệnh, sau đó điện hạ lại tự mình đến đó xin tội với Nhị Thánh là được."

Dương Dũng nhíu mày, nhìn về phía Dương Minh: "Tại sao phụ hoàng và mẫu hậu lại sai ngươi tới đánh ta? Ta có tội gì?"

Dương Minh giả bộ ngu nói: "Cháu Không biết."

"Không biết?" Dương Dũng cảm thấy mơ hồ, khoảng thời gian này mình đã làm những chuyện gì có thể khiến Nhị Thánh tức giận nhỉ?

Hình như không có mà... .

Suy nghĩ một hồi lâu, Dương Dũng kéo tay Dương Minh đi vào bên trong một rừng cây, quanh co rẽ ngoặt một hồi đi tới một khu rừng trúc vắng vẻ không một bóng người.

"Được rồi, ngươi đánh đi đi, nhưng tiểu tử ngươi đánh nhẹ thôi đấy nhé, ta biết ngươi tám tuổi đã tập võ rồi."

"Được rồi, đại bá người cứ yên tâm đi, cháu có thể đánh mạnh bao nhiêu chứ? Võ vẽ cháu luyện chỉ được cái mả thôi."

Nói đoạn, Dương Minh hai tay giơ chân bàn lên thật cao, đang muốn quất xuống, Dương Dũng đang ngồi xổm dưới đất, đột nhiên cảm thấy không đúng, sư phụ của tiểu tử này rất lợi hại mà, đồ đệ hắn ta dạy ra không đến nỗi quá kém mới phải chứ?

Thế là hắn hét lên ngăn cản:

"Một trăm lượng."

Dương Minh sững sờ, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đánh tiếp.

"Vàng!" Dương Dũng lại nói thêm một câu.

Lần này Dương Minh thu hồi chân bàn cực kỳ thống khoái, gật đầu một cái: "Đại bá đã chịu phạt rồi."

Khóe miệng của Dương Dũng giật giật, đứng dậy vỗ bả vai Dương Minh một cái:

"Xem như tiểu tử ngươi thức thời, tối nay vàng sẽ được đưa đến Nguyệt Hoa điện của ngươi, sau này phụ hoàng mẫu hậu có tin tức gì, ngươi nhớ phải nói cho ta biết, yên tâm đi, không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu."

"Cũng được ạ!" Dương Minh cười hì hì đáp.

... . .

"Đúng là đồ khốn kiếp!"

Dương Kiên vỗ mạnh lên long án, giận dữ nói:

"Hắn vậy mà muốn cháu làm nội gián bên cạnh trẫm? Cái tên nghịch tử này."

Độc Cô Già La ở một bên cười lạnh nói: "Đến bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì cũng không tự biết, người như vậy sao có thể làm thái tử đây?"

Nghe được hai chữ thái tử, rõ ràng Dương Kiên sững sờ một hồi, tâm trạng lập tức bình tĩnh lại, thu phóng cực kỳ tự nhiên.

Mặc dù Dương Dũng không nên thân, nhưng là Dương Kiên thật sự chưa từng có ý định phế thái tử, dù sao đây cũng là trưởng tử của ông, hết thảy chế độ lễ pháp của vương triều Đại Tùy đều tôn theo Chu Lễ, "trưởng tử thừa kế" đã được ghi lại rành rành trong Chu Lễ.

Lập đích lập trưởng không lập hiền, lập tử lập quý không lập trưởng.

Dù là đại thần thương nhân, sĩ tử trăm họ, đều phải tuân theo lệ này.

Nếu như mình phế thái tử, không chỉ đơn thuần là vấn đề thay một người thừa kế, mà là dẫn đầu không tuân lễ pháp, đây không phải là chuyện nhỏ.

Dương Kiên sau khi tỉnh táo lại thì trầm ngâm một hồi lâu, sau đó mới trầm giọng nói:

"Người đâu, đi gϊếŧ chết nữ nhân kia, tránh cho chuyện này truyền đi."

"Còn nữa! Cái tên ngu xuẩn ở Lễ Bộ kia, cũng tìm một chỗ tống hắn tới đi." Độc Cô Già La gật đầu một cái.

Đệch, tuyệt tình như vậy ư? Dương Minh không thể không thừa nhận, hai vợ chồng này tuyệt đối là một đôi ác nhân do trời đất tạo thành.

Dương Kiên cau mày nhìn về phía tôn tử, cười nói: "Kỳ Lân nhi sao có thể vì chút tài vật mà không tuân trẫm ý chứ? Vì sao cháu không đánh?"

Dương Minh giả bộ giật mình, vội vàng quỳ xuống nói:

"Cháu thân là vãn bối, thật không dám ra tay với đại bá, dù biết rõ làm vậy sẽ vi phạm ý chỉ của tổ phụ, nhưng cháu tình nguyện chịu phạt cũng không dám ra tay đánh đập, làm nhục trưởng bối."

Nhỏ phải kính lão, đây là luật thép của Dương Kiên, cũng là gia quy lễ pháp trong nhà thế tục trăm họ.

Quả nhiên, Dương Kiên cực kỳ vừa lòng với những lời này, vuốt râu mỉm cười nói:

"Vẫn là cháu ta hiểu lễ nghĩa."

Dương Minh thầm kêu nguy hiểm thật, nhưng hắn cũng hiểu rõ, chỉ cần đứng ở lập trưởng của đôi vợ chồng này để cân nhắc vấn đề, thăm dò ý tứ của hai người bọn họ, kỳ thực cũng không có gì khó khăn cả.

Cũng như tại sao hắn lại dám ra tay với Dương Nghiễm, bởi vì Dương Nghiễm không có địa vị gì trong lòng hai vợ chồng Dương Kiên.

Lúc mình sáu tuổi bị Dương Nghiễm giở trò làm gãy răng cửa, bây giờ xem như đã báo được thù rồi.