Gia Phả Của Máu


Đức cùng hai gã đàn em, kể từ chiều đã phục sẵn ngoài cổng nhà Toại, chỉ chờ Hưng gọi điện là sẽ lập tức hành động. Thấy điện thoại đã vang lên, và người gọi đến hiển thị là Hưng. Đức liền không chần chừ gì nữa mà lại cũng lũ đàn em xông thẳng vào nhà Toại.

Tài vừa vào nhà Toại, đặt cái bọc báo xuống dưới bàn, rồi nhìn Hưng chào hỏi cho có lệ, trong mắt gã toàn là sát khí bốc ra khiến Hưng lạnh cả sống lưng.

Chợt Tài động vào cái bọc giấy báo ấy, rồi từ từ mở ra. Hưng không kìm lòng được liền chột dạ, hét lên chạy như bay ra khỏi nhà:

– Đức, cứu tao!

Gã quay đầu lại thì thấy Toại như đan toan muốn túm cổ gã lại thì càng hoảng sợ. Chạy ra đến cổng thì đã thấy bọn Đức xông vào, mỗi thằng lăm lăm mới dây thừng, nhảy bổ vào khống chế cả Tài lẫn Toại trói chặt. Chưa kịp để cho hai người kia nói gì, thì Đức đã đem con dao đâm vào tim Tài, một mạch lấy mạng người một cách thật trơn tru.

Xong việc, hắn sai hai tên đàn em đem xác Tài ra sau vườn chặt ra thành từng khúc, rồi đem ra sông mà vứt. Còn Toại đang bị trói chặt như con chó nằm ở dưới đất để chờ cho Hưng xử lý.

Hưng lúc này mới quay đầu lại, mồ hôi vã ra như tắm, nhìn Toại mà quát:

– Tao ăn ở với mày đâu có bạc, cớ sao mày lại nghĩ đến cái việc muốn gϊếŧ tao để cướp tài sản. Việc táng tận lương tâm ấy mà mày cũng nghĩ ra được sao?

Toại mếu máo khóc ròng:

– Lạy cậu, cháu nào có dám, cái ý ấy là thằng Tài nó nảy ra chứ cháu đâu có sai nó đâu. Hôm trước nó có đánh tiếng muốn gϊếŧ cậu nhưng cháu gàn, nó là cái thằng to mồm thế thôi chứ làm gì mà dám làm, hôm nay nó qua đây là cũng chỉ để ăn thịt uống rượu thật chứ nào có ý muốn gϊếŧ cậu!

Hưng quát lên:

– Mày còn cãi nữa à…

Gã đem cái bọc giấy báo mở ra như cái bằng chứng mình chứng cho Toại hết cãi, những mở được một nửa thì gã liền thẫn thờ và chợt cứng họng. Bởi vì trong cái bọc giấy ấy, không phải là con dao mà gã vẫn nghĩ, mà nó chỉ là một chai rượu đế Tài mua về đúng theo như cái lời mà Toại nói.

Đức đến bên cạnh sắc mặt cũng tái xanh lại, lẽ nào gã lại nghi ngờ nhầm, khiến cho việc gϊếŧ người này thành việc gϊếŧ nhầm được. Gã vẫn cố viện cớ nói thay cho Hưng:

– Thế còn việc nó mua con dao ở trên phố huyện, rồi còn cả lọ xyanua nữa thì sao?

Toại thật thà đáp lại:

– Nó mua con dao mới về để nhà dùng, chứ còn lọ xyanua là để cho nó rửa cái sợi dây truyền vàng từ thời nội nó để lại, chứ nào có ý định muốn gϊếŧ người đâu!

Hưng bàng hoàng ngồi thụp xuống, gã cứ thẫn người như kẻ mất hồn. Chỉ vì một cái tin đồn vô căn cứ, mà giờ đây gã đã nhúng tay vào một vụ gϊếŧ người nghiêm trọng.

Đức thấy không còn đường để quay lại, liền dùng giọng hối thúc Hưng nói:

– Chuyện đã đến nước này rồi, thì thằng Toại cũng không thể để cho nó sống nữa, phải gϊếŧ nó đi ngay!

Toại ú ớ kêu gào cầu xin, thì bị Đức nhét rẻ vào miệng. Còn Hưng thì đầu óc ong ong, chẳng nghĩ được chuyện gì, nên cứ để mặc kệ Đức làm gì thì làm.

Sau cùng thì kết cục của Toại cũng giống như Tài, trở thành cái xác bị chặt thấy mấy khúc mà ném xuống sông. Còn Đức thì xin Hưng ít tiền, sau vụ này cũng bỏ trốn đi biệt xứ.



Dòng họ Lã chi thứ vốn đã ít, nay lại chỉ còn Toại, Hưng và Việt là con cháu nối dỗi. Mà Toại đã bị Hưng sai Đức gϊếŧ, nên chỉ còn có Việt là người con cháu trong họ Lã. Nên càng về sau này, Hưng càng khát khao có được đứa con nối dõi tông đường.

Sau khi gϊếŧ Toại được mấy năm, việc làm ăn của Hưng càng ngày càng lớn. Nhưng cũng theo đó là những chuyện ly kỳ bắt đầu xuất hiện trong gia đình gã.

Có hôm gã đi ra sau vườn, thì nghe như có người đang gọi mình, mà nghoảnh đầu quay lại thì chẳng thấy ai. Có hôm đang ngủ giữa trưa, trong nhà không có ai ngoài gã mà vẫn có tiếng hát.

Rồi khi gã đến xưởng, nơi mà trước nay Việt với gã thường ra tay hạ sát những người con gái mà Việt đem về, lấy máu để làm thứ lụa quý, thì cũng thường nghe thấy tiếng người con gái khóc rất ai oán. Nhiều nhân viên trong xưởng cũng có thể nghe được tiếng khóc này, nhưng lại không biết nó phát ra từ đâu.

Hưng xưa nay không tin chuyện ma quỷ thánh thần, nhưng đâm ra cũng bắt đầu nghi kỵ về việc ma quỷ ám ảnh gã. Rằng trước nay gã và Việt đã gϊếŧ quá nhiều người nên ma quỷ về ám. Gã liền liên hệ với Việt, muốn Việt tìm lại cái ông thầy địa lý trước đây về xem cho mình.

Mấy hôm sau có công điện của Việt báo về, rằng ông thầy địa lý trước đây giúp bọn gã dịch quyển công thức bí truyền, không hiểu sao đã chết bất đắc kì tử. Người ta thấy ông ta đang nói chuyện bình thường rồi lên cơn đau tim mà chết, miệng ông ta cứ há hốc, mắt cứ trợn trừng như gặp phải việc gì đó rất đáng sợ vậy.

Hưng lại hối việt tìm người khác giúp mình, được dăm hôm thì Việt cũng tìm được người mới thật. Người này tên là Kiều, là một thầy toán nữ. Kiều năm nay chỉ độ hai lăm hai sáu, nhìn qua trông hết sức xinh đẹp và quyến rũ. Ấy vậy mà một người trẻ tuổi như Kiều, lại có thể là một thầy toán cao tay thì Hưng không tin, khi Việt đưa Kiều về thì Hưng còn trách Việt:

– Sao mày lại tìm gái cho cậu, cậu cần là cần tìm thầy toán số cơ mà?

Nhưng Việt quả quyết nói:

– Thì đúng là thầy toán số cháu tìm cho cậu mà sao cậu không tin, cô này là người ở Phú Thọ, năm ngoài nghe nói bị sét đánh trúng mà không chết, từ đó xem số cho người ta linh lắm. Nên cháu mới đưa về đây để làm lễ mà xem giải hạn cho cậu…

Hưng gật đầu, rồi đón Kiều về nhà dâng lễ phụng sự như cha mẹ gã vậy. Được ít hôm thì gã mời Kiều qua xem xưởng, Kiều nhìn qua cái xưởng nhuộm lụa được một chốc thì sắc mặt tối sầm lại nói:

– Việc các anh làm tàn độc quá, chỗ này có rất nhiều ác linh, rồi ở nhà anh còn có thêm mấy cái oan hồn nữa cứ vất vưởng, nó chặn ở ngoài cổng không cho âm binh đưa người đến để đầu thai, thì hỏi làm sao mà lại không có con cho được.

Kiều phán xong, Hưng dùng giọng khẳng định nói:

– Thì cô có cách nào giúp tôi nhanh nhanh chóng chóng thì làm, bao nhiêu tiền tôi cũng chi được hết!

Kiều che miệng cười khánh khách, rồi chợt lấy ngón tay đặt lên ngực Hưng vuốt ve nói:

– Đôi khi tiền nó không giải quyết được vấn đề, mà còn cần phải cả tình nữa…

Trước khi đưa Kiều về, Việt còn có dặn, Kiều ngoài tham tiền, thì còn rất bốc lửa tình nữa. Cho nên nếu cô ả đưa vừa lòng ai, thì người ấy phải chiều lòng cô ta bằng được thì cô ta mới giúp.

Hưng cười và rất vui vẻ đáp ứng Kiều, vì không chỉ muốn đạt được mục đích của mình, mà Kiều còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp khiến Hưng phải thèm thuồng nữa.

Sau khi trở về xưởng xong, là Hưng dẫn Kiều về nhà, chờ lúc Thúy không có nhà là hai người lao vào dấm dúi thậm thụt mây mưa với nhau. Xong chuyện thì Hưng mới hối Kiều:

– Em xem có cách nào giải quyết nhanh nhanh dùm anh đi, rồi thì tiền bạc gì anh lo tất!

Kiều chải lại mái tóc cho mượt, mặc lại bộ váy dài gợi cảm. Rồi mới vuốt ve khuôn mặt mình mà nói:

– Tiền thì em không cần, nếu anh cần thiết, thì em cũng có thể sinh cho anh một đứa con. Đôi khi không phải do chuyện âm hại, mà là dương thế không có cách nào làm được thì phải đổi cách khác chứ!

Hưng gạt phăng đi nói:

– Thôi em đừng có đùa, anh muốn việc này phải mau chóng giải quyết. Năm nay anh đã gần bốn mươi rồi, không có con thì sợ không còn kịp nữa…

Kiều thấy Hưng nói đến đấy thì nụ cười của ả chợt tắt hẳn, ả từ khi đến đây đã bắt đầu toan tính muốn mồi chài Hưng để Hưng bỏ Thúy lấy ả. Mà mãi đến hôm nay thì ả mới có cơ hội lừa Hưng lên giường với mình để ả có thể thỏa mãn được tâm nguyện, ả nào có thể chịu bỏ qua. Hưng vừa giàu có, vừa phong độ lịch lãm, lại còn là người hành động rất mau lẹ khiến ả siêu lòng. Một khi đã có người đàn ông vừa mắt của ả, thì ả đâu có chuyện buông tha cho người ta dễ dàng như thế.

Thêm Bình Luận