Nói đoạn ông cụ đi ra khỏi gian nhà rồi biến mất, còn Hưng thì choàng tỉnh lại. Gã mở mắt ra định hối Kiều đi rót cho gã cốc nước, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy Kiều. Chợt gã nghe thấy tiếng nhí nhéo ngoài sân, gã dòm kĩ xem thì phát hiện Kiều với Việt đang dấm dúi tình tứ với nhau. Hưng tức lắm, định la toáng lên, nhưng chẳng hiểu sao gã lại nghĩ lại, cố gằn lòng mình mà kiềm chế.
Gã quay lại buồng giả vờ ngủ, chờ cho Kiều cũng chui lại giường và Việt trở về phòng như bình thường. Cả đêm ấy Hưng không sao ngủ tiếp, và gã đã lén lút nghe được đứa con mà Kiều hạ sinh lại chẳng phải con gã thì gã lại càng cay đắng. Gã nhớ đến lời ông cụ dặn trong mơ, là chỉ có Thúy mới có thể sinh con nối dõi cho gã, nên gã đã hạ quyết tâm là ngay ngày mai phải đi tìm Thúy nối lại tình xưa. Còn đôi gian phu da^ʍ phụ này, thì gã sẽ từ từ lên kế hoạch mà gϊếŧ hết cả hai cho hả giận.
Hôm sau, gã bí mật đi qua làng Phục, rồi đến nhà Thúy.
Thúy từ sau khi ly hôn với Hưng thì vẫn ở vậy, Hưng vì thương tình nên hàng tháng vẫn lén sai người chu cấp đều đặn cho nàng. Nhưng gần đây Kiều biết được, ngăn lại việc ấy của Hưng nên càng ngày tiền chu cấp lại càng ít. Khiến cho Thúy nghèo túng quá đâm ra phải kiếm lấy việc làm thêm là đan lan rổ bán trên phố huyện.
Hưng bước vào nhà, thấy Thúy đang đan rổ mà mủi lòng. Lại thấy Thúy vẫn thờ cúng hương hỏa đều đặn, trên bàn thờ của nhà Thúy còn có thờ cả ông Hùng. Thúy vẫn ăn chay niệm phật cầu phúc cho Hưng mà Hưng chẳng biết. Chính vì việc Thúy làm mấy năm nay, mà hôm qua ông Hùng mới về báo mộng cho Hưng biết là xin được đứa con nối dõi. Bằng không thì cho dù gã muôn đời mong muốn cũng không có.
Thấy Hưng đến gần, Thúy chợt quay đầu đi cố kìm những giọt nước mắt rơi. Nhưng những hành động ấy không sao thoát khỏi mắt Hưng, Hưng chợt cầm tay Thúy và nói:
– Bao nhiêu năm nay anh phụ bạc với em quá, giờ anh có muốn hối lỗi cũng chẳng kịp. Anh đến gặp em cũng chỉ là gặp em lần cuối cùng thôi, rồi sau này em có muốn gặp anh cũng chẳng được…
Hôm ấy Thúy cùng với Hưng ôn lại bao nhiêu chuyện cũ, bao nhiêu hồi ức đẹp giữa hai người ngày xưa đều được đem ra trò chuyện. Hết ngày là Hưng ở lại ăn cơm, rồi đêm đến thì hai người lại mặn nồng như xưa.
Sáng hôm sau.
Hưng mặc quần áo dậy từ rất sớm, rồi nhanh tay cầm cái điện thoại gõ số điện gọi cho Đức.
Đức mấy năm trốn ở biên giới, thì gần đây cũng đã quay trở về làng. Hắn nghiện ngập đói khát, cần tiền dữ lắm, và muốn Hưng chu cấp cho hắn. Hưng bận mấy dịp nên chẳng thèm đoái hoài đến hắn, mà bình thường thì cũng chẳng muốn dây vào hắn làm gì.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Hưng không còn thiết gì nữa. Gã đành phải gọi cho Đức, mong đức sẽ đem đôi gian phu da^ʍ phụ ra trừng trị cho mình.
Bên đầu dây điện thoại bên kia nhanh chóng có giọng trả lời:
– A lô!
Hưng liền cất giọng:
– Tối nay, mày chuẩn bị người đi, đi xử cho tao hai kẻ này, tiền nong thì sẽ sòng phẳng!
Đức ở bên kia đầu dây, cười khanh khách nói:
– Ôi đại ca cứ yên tâm đi, cứ có tiền là mọi chuyện sẽ giải quyết ổn thỏa thôi!
Hưng cúp máy, quay đầu lại nhìn Thúy đang ngủ say, gã cũng không muốn đánh thức cô dậy. Mà chỉ rón rén bước đến cái bàn giấy, rút ra tờ giấy rồi cầm bút viết. Gã viết lại bản di chúc, để lại toàn bộ số tài sản cả đời của gã lại cho Thúy, hy vọng nếu Thúy may mắn có thể có một đứa con thì sẽ chu cấp cho nó được một cuộc sống đủ đầy.
Viết xong bản di chúc, là Hưng lên xe máy phóng ra nơi tụ hợp với đám người của Đức.
Kể từ khi Hưng gọi, Đức đã mau chóng gọi đám đàn em của gã chờ sẵn, và chỉ cần Hưng xuất hiện là sẽ theo lệnh của Hưng đi bắt người mà gã cần.
Nhìn thấy Hưng từ xa phóng xe máy tới, Đức đã chào hỏi đon đả:
– Em chào anh Hưng ạ!
Rồi hắn hối đồng loạt cả đám đàn em đều phải chào lại Hưng. Hưng gật đầu cho có lệ. Đức lúc này mới lân la đến gần Hưng mà hỏi:
– Vậy người mà anh muốn gϊếŧ là đứa nào, anh cứ nói một câu thôi là em sẽ xử lý cho anh ngay!
Hưng nhìn về phía cuối làng Vạn trỏ tay rồi nói:
– Đôi gian phụ da^ʍ phụ ấy ở ngay trong chính căn nhà tao, chúng mày phải trói chặt lại. Nam thì chặt đầu thả xác trôi xông, còn nữa thì hãʍ Ꮒϊếp thoải mái rồi cũng gϊếŧ đi!
Hưng ra lệnh xong rồi rút từ trong người ra một bọc tiền đưa cho Đức, cả hai tấm ảnh của hai người cần gϊếŧ, sau đó quay xe đi thẳng. Vì Hưng cũng chẳng muốn nhìn thấy mấy cảnh tượng ấy, bây giờ gã chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng, là được chết mà thôi.
Đức nhận được bọc tiền, rồi nhanh chóng dẫn lũ đàn em xông đến nhà Hưng. Chỉ vừa vào tới cổng là Đức đã nhận ra ngay hai người trong ảnh, gã xua lũ đàn em xông tới đem Việt ra thắt cổ cho tới chết, còn Kiều thì bị lũ đàn em gã xua vào phòng rồi thay nhau hãʍ Ꮒϊếp đến khi ả kiệt sức. Ả không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chỉ liên tục gào lên:
– Tại sao chúng mày lại dám làm chuyện tày đình như thế này, không sợ bị trời quả báo ư?
Đức cười gằn giọng nói:
– Chúng mày có tư cách gì mà mở mồm ra đòi trời trả lại đạo lý cho, một phường lăng toàn. Tao đã được lệnh của anh Hưng đến đây để gϊếŧ đôi gian phu da^ʍ phụ như chúng mày. Và con đĩ già mồm như mày, được anh Hưng ra lệnh là phải hãʍ Ꮒϊếp cho đến chết!
Đức nói xong liền lao vào cưỡng bách Kiều, dày xé ả. Còn Kiều thì giờ đã hiểu ra mọi chuyện, ả chỉ khóc rú hết cả lên, định tiếp tục mở miệng kêu gào thì bị lũ đàn em của Đức nhét rẻ vào miệng.
Sau hôm ấy, người ta phát hiện ra trong nhà của Hưng có hai mạng người chết. Một người bị thắt cổ đến chết ở cái bưởi sau vườn, còn một người thì bị nghi là đã có kẻ hãʍ Ꮒϊếp tới chết. Bị mất máu quá nhiều lại còn bị trói chặt ở giường như một kẻ nô ɭệ, người đàn bà ấy chính là Kiều.
Sau khi Hưng ra lệnh cho đám người của Đức gϊếŧ Việt và Kiều. Thì gã cũng đã reo mình xuống sông tự tận, chấm dứt cho một cuộc đời đầy tội ác của gã mà gã đáng phải trả.
Dòng họ Lã trải qua mấy trăm năm hương hỏa, cuối cùng cũng đã tận số. Đến đời của Hưng, Toại và Việt thì cũng đã chết hết không còn một ai. Đến đứa con mà Kiều sinh ra thì sau này người ta mới phát hiện ra rằng đó cũng chẳng phải con của Việt, mà lại là kết quả của việc ả lăng loàn với kẻ khác mà sinh ra. Người ấy sau này cũng đã đến nhận đứa con ấy và đem đi.
Còn về Thúy, thì được Hưng để lại toàn bộ số gia sản. Mấy tháng sau thì Thúy chợt lên cơn nghén và nàng cũng phát hiện ra được là mình có mang. Dựa theo tờ di chúc và lời mà Hưng nhắn nhủ để lại, là phải đổi đứa con sang thành họ Triệu thì mới sống được. Thúy răm rắp nghe theo, và cô dùng toàn bộ số tài sản mà Hưng để lại quyên vào chùa làm từ thiện, còn mình thì vẫn ở cảnh nghèo túng như xưa mà nuôi con.
Sau này con của Hưng lớn lên, tra ra được quyển công thức chế thứ lụa quý. Nhưng lại gạt bỏ đi cái bước dã man gϊếŧ người để ủ lụa, mà chất lượng của lụa vẫn được thượng hạng vang danh để nối nghiệp cha. Chỉ có điều họ Lã từ nay đã không còn, chỉ có lụa của họ Triệu, đang vang danh là lụa Hà Thành.
Kết quả của một thứ lụa quý, đã xóa sổ toàn bộ một dòng tộc vì phương thức man rợ của nó. Tạo nên một truyền kì về sự đổ máu trong một dòng tộc, dòng tộc dùng máu để sinh tồn… dòng tộc mang “Gia Phả Của Máu!”
Hết!