Chương 1

Để không bị vào cung làm phi, ta giả bệnh trốn vào núi sâu rừng già.

Tình cờ cứu được một nam nhân sắp chết, để báo đáp ân cứu mạng của ta, hắn sẵn sàng ở bên cạnh ta làm trâu làm ngựa.

Thế nhưng gần đây hắn đi sớm về khuya, hỏi hắn chuyện gì, hắn lại trả lời lấp lửng che che giấu giấu.

Để tìm hiểu rõ ràng, ta đi theo hắn ra ngoài, thế nhưng gặp một nam nhân quỳ trên mặt đất còn gọi hắn là "Hoàng thượng."

Đường núi gập ghềnh, không cẩn thận giẫm phải váy.

Thấy sắp ngã xuống mương, một bàn tay lực lưỡng vòng qua eo ta.

Quay lại nhìn, nam nhân mỉm cười rạng rỡ với ta.

"Hoàng hậu của trẫm đây là muốn trốn đi đâu?"

Ngay sau đó, cổ ta truyền đến một cơn đau nhức.

Hai mắt ta choáng váng, bất tỉnh nhân sự ngã vào vòng tay của Ân Thương Quận.

Ngay khi nhắm mắt lại, ta đã thấy Ân Thương Quận cười đắc ý.

Chờ lúc ta tỉnh dậy, cảm giác đau nhức ở cổ ập đến, nhìn xung quanh, cảnh vật đều trở nên xa lạ.

Chỉ có Ân Thương Quận, hắn thay đổi một thân long bào hoa quý sang trọng, khiến hắn càng thêm uy nghiêm, tôn quý.

"Tỉnh rồi à?"

Ân Thương Quận nghe thấy động tĩnh, đặt tờ tấu chương xuống, đi về phía ta.

Thân phận chuyển biến đến quá nhanh, long bào sáng chói của Ân Thương Quận, hoảng đến mức chân tay ta luống cuống, quỳ xuống mặt đất.

“Tiểu nữ đáng chết."

Ân Thương Quận một bước nhanh đến trước mặt ta, không động đậy.

Chỉ là nửa ngồi xổm trước mặt ta, chống cằm, như suy nghĩ cái gì.

Theo lời ta nói, nói tiếp.

"Ừm, Già Ninh một lòng cầu chết, vậy nàng muốn chết thế nào?"

Trong lòng đột nhiên chấn động, hàng nghìn sợi tóc theo ta cúi đầu che khuất tầm nhìn của ta, ta nhìn không rõ biểu tình lúc này của Ân Thương Quận, ta cũng không dám nhìn thẳng vào hắn.

Rốt cuộc, nay khác xưa, nếu hắn vẫn là A Tống của túp nhà tranh, ta còn có thể làm loạn.

Bây giờ là thiên tử, huống chi ta đã phạm tội khi quân.

Ta giọng nhỏ như muỗi kêu, rụt rè mở miệng.

"Theo, theo Đại Hạ Quốc Pháp, tội khi quân, theo lệ phải chém..."

Trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ, kèm theo một bàn tay thon dài nắm lấy cằm ta, hơi dùng lực.

Đôi mắt kia đen kịt không thấy gợn sóng, bàn tay đầy chai sạn vuốt ve cằm ta.

"Già Ninh, nàng nói sai rồi, là tru di tam tộc mới đúng."

Ánh mắt ta chợt co rút, máu toàn thân đông lại.

A Tống ngày thường ôn nhu đối đãi mọi người tốt bụng và người bây giờ ở trước mặt ta âm trầm đều là một người, lại khiến người ta sợ hãi.

Hắn đột nhiên cúi xuống, phả hơi thở vào tai ta, thân thể ta liền không tự chủ được mà run lên.