Chương 39: Đạp đổ hy vọng

Đến giờ ăn tối, Hàn Tuyết Thư dùng bữa tối xong thì Lục Khải đã về nhà, anh lạnh lùng nhìn cô, không đi thẳng lên phòng mà trực tiếp ngồi xuống bàn ăn, hỏi:

" Có chuyện gì?"

Hàn Tuyết Thư kéo ghế bước ra và đi tới đứng bên cạnh anh, cô cắn cắn môi rồi run tay, tim cô đập cực nhanh, đột nhiên nỗi bất an dâng lên trong lòng, đắn đo một hồi, Hàn Tuyết Thư cắn chặt môi nói:

"Không có gì, tôi đã giải quyết xong rồi"

"Cô đừng đi quá bổn phận của mình"

Nói rồi Lục Khải dứt khoát xoay người và sải bước ra khỏi phòng ăn.

Hàn Tuyết Thư lén thở hắt ra, lúc này cô mới bình tĩnh lại, đỡ lấy ghế ngồi xuống lại. Nhìn phản ứng vừa rồi của anh, cô biết rằng mình đã đúng khi giấu anh, nếu cô nói ra, e rằng người chuốc lấy đau khổ sẽ là cô và con, chi bằng cô im lặng, rồi tìm cách rời đi, một mình sẽ tự nuôi con, không phiền đến anh và Lục gia, dù sao cô và anh cũng không liên quan gì đến nhau, có chăng cũng chỉ là hận thù khó dứt...

Cứ tối, Hàn Tuyết Thư lại đứng ở cửa sổ trong phòng, đêm nay trời lại mưa, từng hạt mưa rơi tí tách bên ngoài, nước mắt cô theo đó cũng rơi xuống. Cô nhìn sắc trời mỗi lúc một tĩnh mịch, đồng hồ chính xác đã là mười giờ rưỡi, cô nặng nhọc chìm vào giấc ngủ, bàn tay vô thức đặt lên bụng cẩn thận bảo vệ.

Đến nửa đêm, Hàn Tuyết Thư cảm thấy thân thể rất ngột ngạt, còn có cả sự lạnh lẽo đang bao phủ khắp người

"Ưʍ..."

Toàn thân tê ngứa khó chịu, phía dưới còn có thứ ấm nóng đang cọ quậy.

Hàn Tuyết Thư bừng tỉnh, thấy bên ngoài trời rèm cửa lúc sớm cô quên kéo lại liền xuất hiện một tia chớp sáng lóe lên, một gương mặt lạnh lẽo đang nhìn cô chằm chằm, Hàn Tuyết Thư sợ hãi hét lên một tiếng:

"Áaaa"

Rõ ràng là anh, Lục Khải tại sao lại trên người cô, còn không ngừng luật động đều đều trên cơ thể mình, không lý nào cô ngủ say xưa đến mức anh ở trên người cô cũng không hề hay biết.

"Tỉnh rồi?"

Âm thanh trầm đυ.c, hơi khàn khàn vì bị đè nén quá lâu, đem eo cô kéo mạnh xuống. Hạ thân to lớn phía dưới vẫn trong cơ thể cô cử động nhẹ nhàng, cô nhớ bác sĩ có căn dặn, mới mang thai không được làm chuyện ân ái, đặc biệt kiêng kỵ, thai nhi bây giờ cũng đang yếu, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến, cô sợ hãi khẽ đẩy Lục Khải ra, đôi mắt lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt.

"Không thích tôi đυ.ng chạm vào đến vậy?"

Đột nhiên tức giận, bắt lấy hai cánh tay cô trói lên trên, hạ thân không ngừng di chuyển sâu vào bên trong, Hàn Tuyết Thư đau đớn hơi thở trở nên hỗn loạn hơn thường ngày, dường như anh cũng phát hiện ra điều đó.

"Đau, xin anh, tha cho tôi". Phía bên dưới giống như bị xé toạc ra, so với lần đầu tiên, thì nơi này hiện tại còn đau đớn hơn gấp vạn lần.

Lục Khải nhướn chân mày quan sát nét mặt cô, cả khuôn mặt trắng bệch đến đáng thương không ngừng lắc đầu né tránh.

Đột nhiên, Lục Khải phát hỏa, đem phía dưới càng ngày càng ra vào mạnh mẽ, mặc kệ cô rên đau cỡ nào, không chút lưu tình đâm sâu vào bên trong, từng đợt từng đợt sóng cảm mãnh liệt đang dâng trào khiến anh không thể dừng lại, càng thêm dùng sức luật động, bộ ngực căng tròn vì sự động chạm mạnh mẽ của anh mà lắc lư kịch liệt.

"Lục Khải, tôi đau..."

Đôi mắt ngập tràn nước, âm thanh nỉ non của cô nghe thế nào cũng khiến Lục Khải phấn khích, đem bàn tay nóng rực sờ soạng khắp cơ thể, tiến xuống vùng eo, sau đó dừng lại đổi tư thế, khẽ ôm cô chặt vào l*иg ngực, bàn tay ôm cô chặt chẽ khiến cô không thể cử động.

Từng chút xâm nhập từ đằng sau, hạ thân to lớn ấn một cái liền đi vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mỗi cái va chạm liền khiến cô đau đớn rêи ɾỉ thành tiếng, móng tay nhọn bén liền cào vào cánh tay hữu lực của anh, đau đớn phía dưới càng lúc càng tăng, cái trán sớm đã nhăn chặt lại vì cơn đau bên dưới, cô có thể cảm nhận, cơ thể mình đang thay đổi, giống như có dòng máu phía dưới, trong căn phòng tối thui, chẳng có thể nhìn thấy gì ngoài âm thanh trầm đυ.c của Lục Khải đang vang vọng.

"Lục Khải, tôi, tôi đau quá..."

Âm thanh đứt quãng, dường như sức lực đang bị anh hút dần.

Tay kia nhanh chóng kéo chân cô đặt lên đùi mình, từng chút xâm nhập mãnh liệt, âm thanh phía dưới càng lúc càng đập mạnh vào tai cô khiến cô không khỏi hít thở khó khăn.

"Hừ" Lục Khải lạnh lùng thở một hơi dài, đem toàn bộ khí nóng bắn vào sâu trong cơ thể cô, dưới thân thể cô bất ngờ có thứ gì đó trào ra, nhưng anh cũng không có nhìn thấy, chỉ lạnh lùng mặc quần áo chuẩn bị đứng lên, nhưng lúc này có điểm kỳ lạ khiến Lục Khải không khỏi bất

ngờ, tim anh đập mỗi lúc càng mãnh liệt, ngồi xuống bên cạnh cô, khế lay lay vài cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Hàn Tuyết Thư, cô bị làm sao?"

Cả cơ thể Hàn Tuyết Thư giống như bị chẻ thành đôi, phía dưới đau âm ỉ, cái bụng quặn thắt đến thê thảm, Lục Khải nhìn thấy máu bên dưới cơ thể cô đang chảy ra nhất nhiều, nhất thời híp đôi mắt lại. "Nói, đây là cái gì?"

Từng âm thanh lạnh lẽo của anh từng đợt đâm xuyên vào l*иg ngực cô, cả hơi thở cũng muốn ngừng đập lại.

"Cứu, hãy cứu con, Lục Khải, anh không thể nhẫn tâm với con mình như vậy?"

"Mẹ kiếp, cô mang thai?"

Từng lời nói rít mạnh qua kẽ răng, căn bản cô đang đau nhức không thể nghe được Lục Khải nói cái gì? Lo lắng ôm chặt bụng mình lại, co quắp nằm trên giường, con cô, rốt cục con cô có bị làm sao không.

"Trước sau gì nó cũng phải chết, cô đừng cố gắng làm gì?". Lục Khải dứt khoát lên tiếng.

Phía dưới cô đau nhức không thôi, trái tim cô dường như khế ngưng đập lại trong phút chốc khi anh nói câu nói đó. Người đàn ông kia, ngoại trừ tàn nhẫn, đối xử độc ác với cô, vốn dĩ đã hoàn toàn đạp đổ hy vọng cuối cùng giữa cô và anh, căn bản cô không nên có tình cảm với loại người như Lục Khải.

Hàn Tuyết Thư oán hận nhìn anh, không chút do dự nhịn đau nhảy xuống giường, đem quần áo nhặt lại, căn bản bàn tay cô chỉ có thể run rẩy, phía dưới đau đớn đến cực điểm, hai chân vừa chạm nền nhà liền run rẩy té phịch xuống, bất tỉnh.

Lục Khải thấy vậy liền nhanh chân bước tới, vỗ liên tục vào mặt cô, cảm giác khuôn mặt cô đã lạnh lẽo hơn cả núi tuyết ở Bắc Cực, đáy lòng bỗng trầm xuống, hốt hoảng gọi lớn.

"Hàn Tuyết Thư, tỉnh lại đi."

Thấy cô vẫn bất tỉnh như vậy, Lục Khải liền bế thốc cô lên, đặt lên ghế phụ rồi lái thẳng đến bệnh viện.