Chương 6

"Ngài xem đi."

Lục Vận Cảnh cúi đầu nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt như tia chớp, nhìn thẳng vào mắt ta.

"Người mù sẽ có thói quen với việc đưa tay để chạm vào những đồ vật xung quanh, vì thế lòng bàn tay chắc chắn sẽ có một vài vết thương nhỏ. Trong vòng hai tháng, những vết chai mỏng sẽ mọc lên trên đầu ngón tay, bàn tay của cô nương được bảo dưỡng rất tốt."

Mẹ kiếp, nói có lý, làm ta sợ muốn chết, hắn xứng đáng là Thiếu Khanh trẻ nhất của Đại Lý Tự.

* Thiếu khanh: Là chức phó quan, dưới chức Khanh, trong một cơ quan Cửu tự (sau là Ngũ tự).

Ta có một tật xấu là khi sợ hãi cả người ta sẽ ngây ra như phỗng và phải rất lâu mới có thể phản ứng lại. Khi tỉnh lại, cơn hoảng loạn trước đó đã qua đi, ta trở lại với vẻ mặt vô cảm.

Từ nhỏ phụ thân đã khen ngợi ta là có khí chất của một vị tướng vì dù Thái Sơn có sập xuống thì biểu cảm trên khuôn mặt ta vẫn bất biến.

Ta mặt không đổi sắc mà gật đầu.

"Có lý, nhưng hai tháng nay ta đều nằm trên giường cả ngày, mọi việc đều có nha hoàn hầu hạ, những việc khác rất ít động tay chân, có lẽ đã khiến đại nhân thất vọng rồi."

Có lẽ là bởi vì thái độ của ta quá bình tĩnh, nên Lục Vân Cảnh cũng không để tâm quá nhiều về điểm này nữa liền đổi chủ đề, đột nhiên nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm đó trong rừng đào.

"Hôm đó, Thẩm cô nương với mẫu thân của ta đi cùng xe trở về. Trước khi lên xe, cô nương còn phải đi thay xiêm y sao?"

“Cô nương, ngươi xuống xe đi dạo cũng chỉ mất khoảng một nén hương thôi tại sao phải tốn công thay xiêm y vậy? Phải chăng trên xiêm y có dính thứ không nên dính…. chẳng hạn như máu?”

Lục Vân Cảnh đột nhiên tiến đến trước mặt ta, hạ giọng rồi từng chút từng chút một thử thăm dò biểu cảm của ta.

Ta càng luống cuống hơn, à, đúng rồi, tại sao ta phải thay quần áo sao?

Đầu óc ta suy nghĩ trong giây lát, ta cúi đầu xuống với khuôn mặt đỏ bừng.

"Lục đại nhân, ta, ta đi tiểu, vì không nhìn thấy nên đã tiểu vào váy.”

Lục Vân Cảnh:......

Hắn rõ ràng đã sửng sốt một chút vì không ngờ câu trả lời của ta lại thẳng thắn như vậy, nên không được tự nhiên mà tránh đi tầm mắt.

"Trong ngựa đều có bô, Thẩm tiểu thư di chuyển khó khăn, tại sao còn cố ý xuống xe để đi tiện?"

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ta sẽ cùng Trạng Nguyên nổi danh trực tiếp thảo luận về vấn đề đi tiểu của mình. Nhưng bỏ qua cảm giác xấu hổ, ta ngược lại lợn chết không sợ nước sôi.