Chương 5

Gia đình mẫu thân của tam hoàng tử là thế gia, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thái tử Tiêu Viễn. Sau sự cố bất ngờ này, mẫu gia của hắn bắt đầu hành động, chỉ định thần thám nổi danh Đại Lý tự là Lục Vân Cảnh đích thân xử lý vụ án.

"Dao Dao, ngày hôm qua lúc con tình cờ đi ngang qua rừng đào, nếu biết chuyện gì cứ thành thật nói với Lục đại nhân, ngài ấy sẽ không làm khó con."

Phụ thân ôn tồn an ủi ta vài câu khiến ta càng sợ hãi hơn.

Bùi Ngự sử là thủ hạ đắc lực nhất của nhị hoàng tử, ông ta vừa chết, mọi người liền nghi ngờ là do tam hoàng tử ra lệnh ám sát. Tam hoàng tử khẳng định đây là khổ nhục kế mà nhị hoàng tử giăng ra để lừa hắn, hai bên nổ ra xung đột đúng là trâu bò đánh nhau ngư ông đắc lợi, cuối cùng người hưởng lợi lại chính là Thái tử.

Thái tử là kẻ tâm cơ như vậy, ta thật sự có thể lừa được hắn sao?

Sau khi ăn xong, ta ngồi trong đình giữa hồ cho cá ăn, thì nha hoàn trong phủ bắt đầu xôn xao, lúc đó ta liền biết là Lục Vân Cảnh đã đến.

Lục Vân Cảnh nổi tiếng là người có tướng mạo đẹp trai, chi lan ngọc thụ, công tử như ngọc. Năm đó khi hắn ta thi đậu Trạng Nguyên thì quá nửa khuê tú ở kinh thành đã chen chúc ở trên đường Trường An chỉ để ném khăn tay cho hắn.

* Chi lan ngọc thụ: Chỉ người có phẩm chất ưu tú.

* Khuê tú: Chỉ những người phụ nữ đức hạnh và tài giỏi.

Ta một lần cũng thử đi ném, vì nghĩ khăn quá nhẹ không thể ném được xa nên đã nhét thêm một hòn đá vào, sau đó thì ném trúng lưng hắn ta, ta còn khoe với nhị tỷ rất nhiều lần.

“Thẩm cô nương, cá chép trong nhà nuôi rất tốt.”

Một giọng nói lạnh lùng và trang nghiêm vang lên từ phía sau, ta cảm thấy trong lòng ớn lạnh, làm rơi mẩu bánh bao trong tay rồi thở dài.

"Trước khi bị mù, ta rất thích xem chúng tranh giành thức ăn. Bây giờ không thể nhìn thấy chúng nữa, có thể nghe tiếng nước cũng rất thú vị rồi."

Lục Vận Cảnh mặc một bộ quan phục màu đỏ thẫm, dung mạo so với trước càng có phần trầm ổn hơn, ta quay đầu nhìn về phía hắn, nhân cơ hội giả vờ mù nhìn chằm chằm vào mặt hắn không nhúc nhích.

Lục Vân Cảnh bị ta nhìn đến xấu hổ, thấp giọng ho một tiếng sau đó duỗi tay vẫy vẫy trước mặt ta.

“Cô nương bị bệnh về mắt đã bao lâu rồi? "

"Khoảng hai tháng."

"Bản quan có biết một chút y thuật. Thẩm cô nương không phiền có thể đưa tay ra cho ta xem thử được không?”

Không nói quá chứ, cái gì mà y thuật cao siêu, chẳng lẽ chỉ cần xem tay là ngươi có thể biết được ta đang giả mù sao? Ta không tin nên thờ ơ duỗi tay ra đưa đến trước mặt Lục Vân Cảnh.