Chương 2

Cửa thang máy mở ra ở tầng bảy, Thương Ngu bước nhanh ra, Lâm Dương sớm đã chờ ở một bên, cuối cùng thì cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy được cô, lập tức đi theo bên cạnh cô.

“Bên trong đã đợi được một lúc rồi, tôi đề nghị bắt đầu trước, nhưng mà. . . Tiểu Thương nói cậu ấy nhất định phải đợi đến khi cô đến mới thôi.”

Tiếng giày cao gót dẫm xuống đất vang lên, sắc mặt của Thương Ngu trầm trọng, "Ừ" một tiếng, “Vất vả cho anh rồi.”

Trong lúc nói chuyện hai người đã đến trước cửa phòng họp, Thương Ngu không hề dừng lại, trực tiếp đẩy cửa lớn ra.

Trong phòng họp tựa như vốn đã đối chọi gay gắt, bị cô cắt ngang, tất cả mọi người nhất thời im lặng, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Thương Ngu quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại nơi chỗ người đàn ông ngồi ở trước.

Khuôn mặt của hắn cực kỳ điển trai, rõ ràng là một khuôn mặt lạnh lùng, thế nhưng khí lạnh ở trong đôi mắt đào hoa lại bị một một đôi mắt mày ẩn tình hòa tan như có như không.

Lúc nhấc mi mắt nhìn qua thậm chí sẽ có chút cảm giác mê hoặc không thể nói thành lời.

Thấy Thương Ngu, hắn bỗng dưng nhếch khóe miệng, tia ý lạnh còn lại trên người cũng tản đi.

“Cuối cùng thì chị cũng tới rồi.”

Hắn ngồi không nhúc nhích, hai tay mở ra hơi lắc lư, làm một tư thế hoan nghênh cực kỳ có lệ.

Hơi mang theo trào phúng phun ra từng chữ, “Chị gái. . . của tôi.”

Thương Ngu cũng nở nụ cười, không hề bởi vì đối phương nói bóng nói gió mà tức giận, “Chỉ là cho cậu một thử thách đơn giản mà thôi, không nghĩ tới sếp Thương nhỏ nhà chúng ta mới đợi nửa giờ thôi đã thiếu kiên nhẫn đến thế rồi.”

Bàn hội nghị có thể chứa hơn ba mươi người lúc này chia làm hai trận doanh, mỗi phe chiếm cứ một bên, trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Thương Ngu vừa dứt lời, ở bên phía cô đã có một người đàn ông trung niên đắc ý cười nhạo một tiếng, nhìn Thương Nghiên Sơ nói: “Sếp Thương của chúng tôi nói đúng lắm, sếp Thương nhỏ, táo bạo là điều kỵ nhất đấy.”

Thương Nghiên Sơ cũng không giận, nụ cười trên mặt lớn hơn một chút, thậm chí còn trấn an người dưới tay hắn. “Không sao.”

“Rất nhanh thôi là có thể biết tôi có được việc hay không rồi, hôm nay các vị ngồi ở chỗ này, không phải là bởi vì cái này hay sao?” Người đàn ông lúc trước châm chọc Thương Nghiên Sơ căm giận bất bình ngậm miệng. Thương Ngu đã đi tới chỗ trống đối diện Thương Nghiên Sơ, ngồi xuống, sắc mặt lạnh nhạt.

Ba năm trước khi nhà họ Thương gần như sụp đổ, Thương Ngu và Thương Nghiên Sơ đánh cược, ai có thể làm cho xí nghiệp gia tộc khổng lồ này phất lên trở lại, người đó chính là người thắng trong ván cược này, người thua từ nay về sau phải rời khỏi xí nghiệp, không thể tham dự vào bất cứ sự vụ gì nữa.

Ván cược này là do Thương Ngu nhắc tới, lợi thế là do Thương Nghiên Sơ mới vừa định ra. Hai chị em hiếm khi ăn nhịp với nhau, tranh giành cướp đoạt suốt ba năm, kết quả chính là Thương Ngu từng bước bại lui, quyền lợi trên tay dần dần bị Thương Nghiên Sơ xâm chiếm.

Chẳng qua là Thương Nghiễn Sơ đúng là làm được thật, địa vị của nhà họ Thương vững vàng ổn định.

Cuộc họp hôm nay chính là hội nghị triển lãm thành tích ba năm qua của hai bên, cũng là đại hội khoe khoang của Thương Nghiên Sơ.

Thật ra việc kiểm kê tài sản đã sớm làm xong lâu rồi, ai thua ai thắng cũng đã sớm có kết luận, lần này đến đây, đơn giản chính là do Thương Nghiên Sơ muốn dẫm đạp tôn nghiêm của cô ở dưới chân trước mặt tất cả mọi người mà thôi.