Chương 26: Thiệu Quân

Lâm Tử Nam đã nhảy qua tường, chạy theo người kia mà không cần suy nghĩ.

Thiếu niên trước mặt nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta quay đầu lại, nhìn Lâm Tử Nam bằng ánh mắt khó hiểu.

"Cậu đi đâu vậy? Có phiền không nếu tôi đi chung?"

Lâm Tử Nam cười rất tươi, đuôi mắt cậu hơi ửng hồng, đứng dưới ánh nắng mặt trời, trông nụ cười còn đặc biệt chói mắt hơn. Thấy người nọ không trả lời, cậu lại nói tiếp:

"Cậu tên gì vậy? Tôi là Lâm Tử Nam."

"Thiệu Quân."

Cậu ta giới thiệu ngắn gọn tên của mình, sau đó liền muốn rời đi, không có ý định để ý đến Lâm Tử Nam.

Chính là cảm giác này!

Lâm Tử Nam kích động, không hiểu tại sao, Omega càng tránh né, cậu lại càng cảm thấy thích thú.

Cậu lẽo đẽo bám theo người nọ như một cái đuôi, Thiệu Quân đang đi đột nhiên dừng lại, làm Lâm Tử Nam giật mình, trán đυ.ng phải đầu người ta.

Chỉ thấy Thiệu Quân tìm kiếm gì đó trong túi, sau đó đưa tới trước mặt Lâm Tử Nam, xịt thẳng vào mặt cậu.

Là bình xịt ngăn mùi.

"Tôi biết có rất nhiều Omega thích cậu, nhưng cũng đừng tùy tiện tiết ra tin tức tố như vậy. Cậu là Alpha trội nhỉ? Tin tức tố mạnh quá đấy, ảnh hưởng đến tôi rồi."

Giọng của Thiệu Quân rất lạnh. Lâm Tử Nam hơi ngơ ra, mùi Alpha trên người cậu là của Bách Điền!

Nhưng nếu mở miệng giải thích, có khi còn khó xử hơn.

"Xin lỗi nha, tôi hơi kích động nên mới vậy."

Lâm Tử Nam làm ra vẻ ngại ngùng, cậu nghĩ mình đã làm phiền người ta nhiều quá rồi, đôi chân đứng im một chỗ không dám di chuyển. Làm quen một Omega kiêu ngạo, đúng là khó thật đấy.

"Cậu bảo muốn theo tôi mà, tôi tới quán net, cậu đi không?"

Thiệu Quân đứng khoanh tay, hơi nhướn mày lên nhìn cậu.

"Đi thôi."

Tới khi đối phương thúc giục, Lâm Tử Nam mới hồi thần lại, cậu bước hai ba bước dài, sánh vai đi bên cạnh Thiệu Quân.

Trên đường đi, hai người nói chuyện với nhau khá nhiều, phần lớn là Lâm Tử Nam hỏi, Thiệu Quân trả lời. Lâm Tử Nam đại khái đã biết được một chút về đối phương.

Thiệu Quân sống ở thành phố khác, vì ba chuyển công tác nên cậu ta theo ba đến đây. Hai người bằng tuổi nhau, nhưng Thiệu Quân trông có vẻ trưởng thành hơn Lâm Tử Nam một chút.

"Thế còn người yêu thì sao? Cậu có người yêu chưa? Hoặc hình mẫu lý tưởng chẳng hạn."

Lâm Tử Nam không nén nổi tò mò, gu của Thiệu Quân sẽ là một người thế nào nhỉ? Cao lớn, mạnh mẽ, cường tráng?

Nhưng câu trả lời của Thiệu Quân lại nằm ngoài dự đoán của cậu.

"Tôi chưa có người yêu, nhưng tôi thích những người nhỏ nhắn, trắng trẻo."

"Hả?"

Lâm Tử Nam bước đi chậm lại, đang cố gắng tiêu hóa những lời Thiệu Quân vừa nói.

"Tôi chỉ thích Omega thôi, đời nào tôi lại nằm dưới thân kẻ khác chứ. Cậu kì thị tình yêu O x O của tôi à?"

Trái tim Lâm Tử Nam nảy lên từng nhịp. Cậu ôm lấy ngực trái, giây phút này đây, cậu chỉ muốn thốt lên rằng: định mệnh của đời mình đây rồi!

Nhưng mà Thiệu Quân nói thích Omega nhỏ nhắn, Lâm Tử Nam có lẽ không đủ tiêu chuẩn.

"Tôi chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi."

Khóe môi Lâm Tử Nam cong cong, nghĩ cũng lạ thật, Thiệu Quân không hề ngần ngại chia sẻ những điều này với cậu, trong khi hai người mới chỉ nói chuyện một vài phút.

Có lẽ là vì, đối với Thiệu Quân, đây chẳng phải bí mật cần phải che giấu.

Hai người ngồi trong quán net gần trường học, cùng nhau chơi những tựa game đang hot. Tuy cậu ta ít nói, nhưng cũng dễ gần. Ở cạnh Thiệu Quân, Lâm Tử Nam cảm thấy rất thoải mái.

Lâm Tử Nam chơi đến độ cơ thể mỏi nhừ, cậu vươn vai một cái, khi nhìn ra ngoài mới phát hiện sắc trời đã tối đen.

Cậu vội nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, cả một ngày ăn ngủ trong quán net với Thiệu Quân, nên cậu mới không để ý thời gian.

"Cậu muốn về phòng à?"

Thiệu Quân quay sang nhìn Lâm Tử Nam, cậu gật gật đầu, xong rồi lại lắc đầu. Trong lòng đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt hơi trầm xuống, nói:

"Hay chúng ta đi ăn tối trước đi, mười giờ kí túc xá mới đóng cửa."

Tới khi Lâm Tử Nam về đến phòng, đã gần chín giờ tối.

Đứng ở ngoài cửa, có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của Hàn Vũ và Trương Kiệt. Lâm Tử Nam mở cửa bước vào, trong nháy mắt, tất cả người trong phòng đều quay sang nhìn cậu.

"Ây da Lâm Tử Nam! Ông đi hẹn hò với Omega đúng không? Làm mãnh liệt đến mức nào mà chi chít dấu hôn vậy?"

Hàn Vũ bật thốt lên câu này, Trương Kiệt làm ra vẻ bản thân biết rõ về chuyện tình trường lắm, vuốt bộ râu không có thật như ông cụ non:

"Hừm, Hàn Vũ sao mà biết được, Lâm Tử Nam đẹp trai như vậy, có rất nhiều Omega sẵn sàng làm ấm giường cho cậu ấy."

Tim Lâm Tử Nam hẫng mất một nhịp, dấu hôn? Ở đâu vậy nhỉ?

Cậu mở camera điện thoại ra soi, trên cổ có một dấu hôn đỏ thẫm cùng những vết cắn nham nhở. Vậy mà cả ngày hôm nay cậu đã đi chơi với Thiệu Quân trong bộ dạng này, mà cậu ta còn dửng dưng không tỏ thái độ gì. Thật muốn đào một cái hố để chui xuống!

Cậu vô thức lấy tay che gáy, không biết vết răng trên tuyến thể có lộ ra hay không.

"Lâm Tử Nam à, cậu khai thật đi, cảm giác như nào hả?"

Hàn Vũ lại mở miệng trêu chọc, đôi má Lâm Tử Nam đỏ bừng, không phải vì ngại ngùng, mà là vì quá tức giận.

"Bí mật."

Lâm Tử Nam che đi dấu hôn, tỏ ra thần thần bí bí, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía Bách Điền.

Hắn cũng đang nhìn cậu, trong mắt hằn đầy tơ máu.

"Vậy là cả ngày hôm nay cậu đi chơi với Omega à?"

Bách Điền lạnh mặt hỏi, Lâm Tử Nam trèo lên giường, không muốn để ý đến hắn:

"Đúng vậy, cậu ghen tị à?"

Tuy là Omega này hơi đô con một chút, nhưng cũng rất đáng yêu mà.

Không hiểu sao bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, Hàn Vũ và Trương Kiệt nhìn nhau, ngậm miệng không nói thêm câu nào.