Từ sau khi Mạc Bắc và Hòa Tuyết hẹn hò, bốn người thường xuyên liên lạc gặp gỡ hơn, mỗi tuần đều tụ tập ở Bách Liên. Chỉ có điều, Cố Tây Lương không bao giờ để Nguyễn Ân đυ.ng vào một giọt rượu nào nữa, thậm chí nhìn cũng không được. Hành vi ngang ngược ấy của anh lại khiến Nguyễn Ân vô cùng hài lòng. Cố Tây Lương luôn là một người lạnh lùng, mặc kệ bọn họ chơi đùa kiểu gì anh đều hờ hững, chỉ cần không ảnh hưởng tới anh là được. Lần này cũng không ngoại lệ.
Trong phòng bao cái gì cũng có đầy đủ, tivi, micro, dàn âm thanh cao cấp, màn hình tình thể lỏng cực lớn, thậm chí còn có một bàn snooker. Cố Tây Lương và Mạc Bắc đang tỷ thí snooker, Hòa Tuyết chọn bài Một người như mùa hạ, một người như mùa thu để song ca cùng Nguyễn Ân, chơi vui đến quên trời quên đất. Sau đó, Nguyễn Ân chọn một bài tình ca, giọng hát nhẹ nhàng của cô nhất thời thu hút ánh nhìn của ba người còn lại.
Nhìn bức ảnh cuối cùng của cô ấy trên đời này
Em giật mình hoảng sợ vì khuôn mặt ấy lại giống em đến thế
Sau này em mới phát hiện
Là đường cong tình cảm trên ngón áp út của anh
Một cuộc tình có thể kéo dài được mấy chục năm?
Cảm ơn anh cho em những ngày hạnh phúc
Đứng bên cạnh anh, và sống trong cái bóng của cô ấy
Là lỗi lầm của thời gian, chứ không phải sai trái của tình yêu
Vì hồi ức mà em đem tình cảm ra thử nghiệm
Niềm nhớ nhung của anh dành cho cô ấy trở thành sự day dứt đối với em
Em xót thương thay cho tình chúng ta
Nói hẹn gặp lại nhưng biệt vô âm tín
Sinh ly khiến em quyến luyến, tử biệt lại cướp đi niềm nhớ nhung của anh
Không hẹn gặp lại nhưng vẫn gặp nhau
Hoa hồng đỏ rực đôi mắt
Hi sinh bản thân cùng anh nhớ lại năm ấy
Hai người hai thế giới chợt vô tình đoạn tuyệt sự gắn kết
Ngay từ đầu đã là sự lừa gạt thiện ý của số phận
Ở bên cạnh anh, gìn giữ lời nhắn nhủ của người yêu
Khi đã yêu một người, anh đừng nhớ đến thưở xưa[*]
[*] Bài hát Đại thành đại sự của ca sĩ Dương Thiên Hoa
Cố Tây Lương chột dạ, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Nguyễn Ân đã biết điều gì rồi nên mới chọn bài hát này hay không? Nhưng hát xong, cô vẫn giữ thái độ bình thường, còn hỏi anh mình hát thế nào, Cố Tây Lương bây giờ mới yên tâm. Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi! Nhưng không thể phủ nhận đáy lòng anh đã chịu một cú đả kích, không có tâm trạng chơi snooker nữa. Anh đứng dậy nói: “Đi WC”.
Mạc Bắc lúc đầu cũng tưởng Nguyễn Ân đã biết điều gì, về sau lại thấy biểu hiện của cô không có gì khác lạ, trong lòng mới xác định cô không hề hay biết.
Nhìn Hòa Tuyết đang say sưa hát, Mạc Bắc chợt nhớ tới quả lừa của Cố Tây Lương lần trước, lửa giận lại bốc lên. Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy ví tiền Cố Tây Lương để quên trên bàn, bèn nghĩ kế chơi xỏ lại.
“Chị dâu, Hòa Tuyết chơi đến quay cuồng đầu óc rồi, có khi tý nữa chẳng đi nổi nữa ấy. Mai Tây Lương còn phải đi làm, hay hai người về trước đi?”
Nguyễn Ân nhìn sang Hòa Tuyết, nghĩ Mạc Bắc nói đúng lên gật đầu đồng ý. Mạc Bắc mới cố ý xoay người, đi được vài bước bỗng dưng quay lại: “Thôi chết, tôi quên mất không mang ví tiền”.
“Không sao, để tôi thanh toán trước.”
Mạc Bắc cười thầm, nói dối vụng về như thế nhưng không ngờ vở kịch vẫn đi đúng hướng mình đã định.
“Vậy cũng được, ví của Tây Lương kia kìa, cô nhớ cầm đi thanh toán cho tụi tôi nhé.”
Nguyễn Ân lại gật đầu, cầm lấy ví của Cố Tây Lương muốn đi thanh toán rồi đợi anh một thể.
Nhân viên tính tiền là một anh chàng còn khá trẻ, tuổi chỉ tương đương Nguyễn Ân. Anh ta cung kính nói với cô: “Chị Cố!”
Nguyễn Ân lúng túng.
“Chị Cố, anh Cố là hội viên cao cấp ở đây, được hưởng phục vụ miễn phí toàn bộ mười hai lần. Chị chỉ cần xuất trình thẻ hội viên là được.”
Nguyễn Ân liền mở ví của Cố Tây Lương ra tìm thẻ hội viên.
Lúc này Mạc Bắc ở trong phòng bao càng lúc càng bất an, đùa như vậy liệu có quá đáng lắm không? Làm hại một cô gái tâm hồn trong sáng như Nguyễn Ân, anh ta có cảm giác mình vừa phạm tội, giống như bọn đao phủ gϊếŧ người. Vẻ mặt bình thản lúc đầu dần chuyển thành thấp thỏm, lo âu. Hòa Tuyết nhận ra Mạc Bắc đang bồn chồn bất an, đi tới chỗ anh ta khua khua năm đầu ngón tay trước mặt: “Anh phóng hỏa gϊếŧ người, lòng không yên!”
Phóng hỏa gϊếŧ người? Hình như cũng không khác biệt là mấy! Mạc Bắc ngồi không yên, chẳng kịp để ý tới câu hỏi của Hòa Tuyết, anh ta chạy vội ra ngoài định ngăn chuyện sắp xảy ra nhưng không ngờ đυ.ng ngay Cố Tây Lương ngoài cửa.
“Bị ma đuổi à?”
Mạc Bắc cuống quýt, đẩy Cố Tây Lương ra: “Tránh ra!” nhưng lại bị Cố Tây Lương kéo lại.
“Có rắc rối gì thế?”
Đúng, đúng là rắc rối, còn không đi ngay thì rắc rối lớn nữa! Mạc Bắc cuống quá nói toạc móng heo.
“Cô vợ nhà cậu vừa cầm ví của cậu đi thanh toán.”
Cố Tây Lương sửng sốt một lúc, trông vẻ mặt chột dạ của Mạc Bắc, anh mới nheo mắt tặng cho anh ta một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó vội vàng xông ra ngoài.
Mạc Bắc choáng váng, giá như bị ăn hai cú đấm của Cố Tây Lương còn tốt, đằng này chỉ có cái nhìn kia.
Oh! Trời xanh có mắt.
Nguyễn Ân nhìn thật lâu, đến mức nhân viên thu ngân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng không dám nói gì.
Trong bức ảnh, người đang mỉm cười nhìn ống kính, là mình ư?
Là mình? Không phải mình. Là mình? Không phải mình.
Không phải!
Mình chưa từng mặc trang phục kiểu Bohemian, càng chưa từng làm tóc xoăn, khuôn mặt cũng không trắng bóc và thon gầy như thế.
Nguyễn Ân đột nhiên nhớ lại đêm tân hôn, nhớ tới cái tên mà Cô Tây Lương thốt lên khi đó, Diệc Thư, là cô ấy sao? Chính là người mà anh không thể quên đấy sao?
Vậy mà cô cứ ngỡ mình có năng lực xoay chuyển càn không, hóa ra chỉ là vô tình lao đúng hướng. Nghĩ tới câu hát vừa rồi, Nhìn bức ảnh cuối cùng của cô ấy trên đời này, em giật mình hoảng sợ vì khuôn mặt ấy lại giống em đến thế, Nguyễn Ân cảm thấy nực cười, chẳng trách nghe cô hát bài đó, sắc mặt anh bất giác biến đổi. Tình huống khó tin này vì sao lại xảy ra với cô? Thật buồn cười, thật đáng thương!
Cố Tây Lương chạy tới quầy thanh toán thì đã thấy Nguyễn Ân chăm chú ngắm thứ gì đó trong tay, không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra. Mạc Bắc cũng đã đuổi theo đằng sau.
“Muộn mất rồi!”
Anh ta không dám nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Ân, vì vừa nhìn sẽ có cảm giác tội lỗi, thậm chí có ý nghĩ muốn bóp chết chính mình.
Thời gian dường như ngưng đọng lại, bầu không khí ngột ngạt, không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Mạc Bắc đánh vớ im lặng: “Chị dâu?”
Nguyễn Ân giật mình, quay lại đã thấy có người đứng sau mình. Chạm phải ánh mắt của Cố Tây Lương, cô cúi đầu hồi lâu mới nhớ ra cất tấm ảnh vào chỗ cũ, trả lại cho anh. Sau đó, Nguyễn Ân nhấc chân muốn đi, nhưng bị Cố Tây Lương kéo lại. Cô giãy giụa một chút: “Muốn tới cô nhi viện thăm mọi người, tối nay không về nhà.”
Nói xong, Nguyễn Ân quay đầu đi thẳng.
Cố Tây Lương muốn đuổi theo giải thích nhưng lại lưỡng lự. Sự thật là như vậy, giải thích càng thêm giả dối. Vốn vì cô có ngoại hình giống người đó nên anh mới cưới, không phải sao? Vốn anh chẳng thể quên người đó, không phải sao? Vậy còn gì mà nói nữa đây.
Có phải ngay từ đầu gặp nhau đã là một sự ám thị? Cho dù cô có nỗ lực thế nào, kiên trì đến đâu cũng không thể chạm vào thế giới của anh nếu không có mối liên quan tới người kia? Người đàn ông và người phụ nữ chờ đợi tình yêu, giữa biển người chật chội vô tình gặp được nhau, đến ngày sự thật được phơi bày mới phát hiện tất cả vui buồn, mờ mịt đều đã nằm trong bàn tay khổng lồ của vận mệnh.