Giá Lại Có Một Người Như Em

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc khi bạn yêu một người, dù người đó có ra đi nhưng hình ảnh người đó vẫn in sâu trong trí nhớ. Truyện Giá Lại Có Một Người Như Em của tác giả Lâm Phỉ Nhiên là một câu chuyện tình yêu rất sâu …
Xem Thêm

Hóa ra yêu một người lại có thể là chuyện trong nháy mắt!

Nguyễn Ân thỉnh thoảng lại nghĩ, có phải ai cũng có lúc như vậy, vô tình nhấp môi một loại rượu lạ để rồi nghiện? Có thể là vì mùi vị ngon, có thể là vì slogan kinh điển, nhưng cũng có thể chẳng vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là thích thôi! Tình cảm của cô đối với Cố Tây Lương cũng vậy! Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã mù quáng trao tình cảm cho anh, đã vội vàng nhận định anh chính là mục tiêu trong sinh mệnh của mình, cô tin tưởng tuyệt đối điều đó.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trang điểm xinh đẹp trong gương, Nguyễn Ân cảm thấy bộ phần khó chịu. Xưa nay cô vốn quen để mặt mộc ra đường, giờ bị nhân viên hóa trang to son trát phấn, làn da trắng bóc như tờ giấy, hàng lông mày tự nhiên cũng bị cắt xén thành hình lá liễu, trên trán là chiếc vương miện được ghép bởi chín viên ngọc trai tròn nhỏ đồng bộ với sợi dây chuyền trên cổ.

Về phần trang phục. Nguyễn Ân cúi đầu nhìn chiếc váy cưới hơi rộng, cô nhíu mày.

Giọng nói của Lục Thành đột ngột vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cô Nguyễn, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu chủ hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Nguyễn Ân quay đầu lại, mím môi, một lúc lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Có thể đi được rồi!”. Không hiểu sao cô đã thấy trong ánh mắt của Lục Thành hiện lên sự thương hại, ảo giác ư?

Hôn lễ ngoài trời được tổ chức vô cùng long trọng. Hai bên thảm đỏ là hàng hoa diên vĩ màu tím xanh. Nguyễn Ân đã từng đọc được trên mạng, loài hoa này là hiện thân của sự thiêng liêng. Cô nhìn Cố Tây Lương trong bộ comple màu trắng đứng ngay dưới bục mục sư, trước mặt khách quý, anh vươn tay về phía cô. Trong lòng Nguyễn Ân tràn đầy hạnh phúc, bao nhiêu bất an và thấp thỏm thoáng chốc tiêu tan.

Anh ấy anh tuấn quá! Cô thầm xuýt xoa. Vốn định dùng từ “đẹp trai” để miêu tả nhưng lại chợt thấy không chuẩn xác. Ánh mắt anh long lanh, mặt mày như hoa, mấy từ này lại có phần khoa trương. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn dùng từ “anh tuấn” để định nghĩa. Dường như tất cả quần áo đều là dựa theo cơ thể anh mà may thành, tất cả mọi vật đều là vì anh mà tồn tại. Tin tức ngày mai có lẽ sẽ mang dòng tít Chim sẻ hóa phượng hoàng …

Nhưng mà, như thế thì có sao, Nguyễn Ân nghĩ, người ngoài đánh giá thế nào cũng không thể khiến cô từ bỏ cơ hội được kết hôn với anh. Dẫu rằng mãi sau này cô mới hiểu, đó chẳng qua chỉ là một vai diễn mà bản thân mình tự hão huyền mơ tưởng tới mà thôi.

Cô nhớ rõ khi cô và Cố Tây Lương gặp nhau, mới là ba tháng trước.

Cô bạn Hòa Tuyết sinh nhật hai mốt tuổi cũng vừa lúc hai người tốt nghiệp đại học. Ông Hòa yêu thương con gái, nhất định bắt Hòa Tuyết phải về nhà tổ chức tiệc sinh nhật đầy đủ cả gia đình, sau đó còn tặng một tấm thẻ tín dụng để cô mời bạn bè đi chơi. Hòa Tuyết tính tình sôi nổi, cuộc sống an nhàn từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trở thành một cô tiểu thư đúng nghĩa, thế nên bạn bè của cô không nhiều, người để giãi bày tâm sự chỉ có một. Có lẽ do trưởng thành trong cô nhi viện nên Nguyễn Ân luôn đối xử với mọi người hòa nhã và nhường nhịn, vừa khéo bù trừ tính cách với Hòa Tuyết, hai người chơi với nhau khá vui vẻ. Nguyễn Ân bị Hòa Tuyết lôi đi quán bar, chính xác mà nói là một câu lạc bộ tư nhân tên là Bách Liên, ở đây không có khiêu vũ, không có tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, nhưng không gian lại lộ rõ vẻ xa hoa.

Nguyễn Ân cẩn thận bám lấy tay Hòa Tuyết, sợ mình bị lạc trong cái nơi như mê cung này. Cô tìm một vị trí khuất ngồi xuống. Bồi bàn được đào tạo chuyên nghiệp đi tới, thân thiện hỏi hai cô muốn uống gì. Nguyễn Ân gọi hai tách hồng trà, nhưng Hòa Tuyết lại không vừa ý: “Đừng! Chẳng mấy khi được xa xỉ, xin cậu đừng làm phụ lòng bộ trang phục xinh đẹp hôm nay của tớ!”

Hòa Tuyết cởϊ áσ khoác ngoài, Nguyễn Ân bây giờ mới chú ý tới chiếc váy liền thân ngắn ngủn của cô nàng, đằng sau còn hở một khoảng rộng để lộ sống lưng quyến rũ hoàn toàn không hợp với tuổi.

Nguyễn Ân trừng mắt, bờ môi mấp máy.

Hòa Tuyết có vẻ rất thích phản ứng của cô lúc này, không nói gì thêm, tự mình quay sang yêu cầu bồi bàn đổi hồng trà thành rainbow nồng độ thấp, sau đó nói với Nguyễn Ân mình đi toilet một lúc. Nguyễn Ân bối rối đang định đi theo thì bị Hòa Tuyết cự tuyệt.

“Tớ không biết WC ở đâu, còn phải đi tìm đã, cậu cứ ngồi ở đây, kéo cậu đi đông đi tây tớ cũng sợ lắm!”

Cảm thấy Hòa Tuyết nói có lý, Nguyễn Ân lại ngồi xuống, quan sát xung quanh. Đúng là không thuộc cùng một thế giới, chỉ với cái phí vào cửa thôi đã đủ để dọa Nguyễn Ân sợ phát khϊếp, ngay cả một người bình thường vung tay quá trán như Hòa Tuyết cũng phải chép miệng. Dùng lời của cô ấy mà nói thì cái này chính là hai cực xã hội phân hóa nghiêm trọng, kẻ giàu thì giàu đến mức muốn lên trời hái đào tiên với uống sữa ngọc cũng được, kẻ bần hàn thì bần đến mức phải giẫm lên cả tự tôn của mình chỉ vì ba bữa cơm mỗi ngày.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nguyễn Ân đột nhiên bị một tiếng thét chói tai làm cho giật mình. Cô quay đầu lại thì thấy Hòa Tuyết đang bị một tên đàn ông say khướt dồn vào góc tường ngoài hành lang quầy bar. Hòa đại tiểu thư làm sao có thể chịu nổi sự đãi ngộ đặc biệt ấy? Nhận ra giãy giụa vô tác dụng, Hòa Tuyết liền nhấc chân tháo chiếc gày co gót ra nện vào đầu tên say rượu. Hắn gục xuống, khi mấy người đàn ông khác lao tới, cô mới biết mình gây ra đại họa.

Tên say rượu kia tỉnh táo lại một chút, ý thức được chuyện vừa xảy ra, hắn ta lập tức vơ lấy chai rượu trên quầy ba ném về phía Hòa Tuyết. Nguyễn Ân lao tới theo phản xạ.

Chai rượu vang lên một âm thanh, Nguyễn Ân chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng hòa lẫn vào rượu chảy từ trên đỉnh đầu mình xuống, cô còn đang định hỏi Hòa Tuyết có sao không nhưng vừa há miệng thì thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống. Xung quanh kinh hãi hét lên một tiếng rồi lập tức khôi phục lại bộ dạng bình thản ban đầu, mọi người tỏ ra rất thờ ơ, lạnh nhạt, dường như chuyện vừa xảy ra là rất đỗi bình thường.

Nguyễn Ân nghe Hòa Tuyết gọi tên mình, còn có người đàn ông ở đằng sau hùng hùng hổ hổ lao tới. Cô loáng thoáng cảm nhận được có người đi qua mình, vô thức giơ tay ra tóm lấy ống quần của một người đàn ông. Đối phương dừng chân, dùng sức gạt ra. Nguyễn Ân không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng thấy anh ta có ý cự tuyệt, cô liền vội giơ cả hai tay ra ôm lấy chân anh ta, khăng khăng không chịu buông. Nguyễn Ân rất sợ, vô cùng siwh, dường như cô đang gặp phải một cơn bão, anh ta chính là cảng trú ngụ duy nhất của cô, nếu cô đi ra ngoài, sống chết chỉ còn là khoảng cách mong manh.

“Cầu xin anh!”

Liều mạng một câu cuối cùng, rồi Nguyễn Ân ngất lịm.

Cố Tây Lương nhìn cô gái bất tỉnh nhân sự dưới chân mình, cô ta đã hôn mê rồi mà bàn tay vẫn còn chưa buông chân anh. Cô gái khoác tay đi cùng anh bĩu môi bất mãn nhưng không dám ho he nửa lời. Mạc Bắc đứng bên cạnh lên tiếng: “Ha ha… Cậu Cố của chúng ta đúng là lạnh lùng như dao!”

Cố Tây Lương nhếch miệng không đáp. Anh không phải hiệp sĩ, cũng không có hứng thú làm anh hùng, nhúng tay vào chuyện thiên hạ trước nay không phải tác phong của anh. Trên hành lang âm u, chỉ có một ánh đèn vàng bọt đủ để tỏa sáng xung quanh chính nó, đã mờ ảo lại càng thêm mờ ảo…

Anh cúi người, cố gắng gỡ đôi tay ương ngạnh kia ra. Nhìn gần anh mới thấy rõ bộ dạng của Nguyễn Ân. Anh từng gặp ngàn vạn người có mái tóc giống người đó, có đôi mắt giống người đó, như so về thần sắc thì không ai giống được đến như cô gái này. Nếu như không có nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt kia, thì đích xác sẽ là cùng khuôn mặt. Mạc Bắc nhìn theo nhất thời cũng kinh hoàng hô lên một tiếng.

Thời trẻ, ai cũng từng có một người yêu. Cho dù bạn là ai, cao quý hay bần tiện, cô gái kia vẫn luôn ở đó, mọc rễ ăn sâu, bão lũ càn quét cũng không thể che lấp, không thể tiêu hủy…

Cố Tây Lương tựa như chớp mắt đưa ra quyết định, anh quên bẵng cô gái đi bên cạnh, bế xốc Nguyễn Ân đi ra phía cửa. Trên đường gặp quản lý của câu lạc bộ Mạnh Phàm, một người khá nhạy cảm, anh ra vừa trông thấy sắc mặt u ám của Cố Tây Lương liền vội vàng tiến tới hỏi có cần chuẩn bị xe đưa cô gái kia tới bệnh viện hay không. Cố Tây Lương lạnh lùng gật đầu rồi lập tức rời đi. Mạc Bắc tròn mắt kinh ngạc, tiếng thét chói tai của Hòa Tuyết lôi anh ta trở về thực tại. Anh ta thản nhiên dùng ngón trỏ gõ lưng người đàn ông vừa gây sự kia, nhưng lại nhận được câu chửi của đối phương: “Mẹ kiếp! Cút ngay!”

Thêm Bình Luận