Giá Lại Có Một Người Như Em

6.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hạnh phúc khi bạn yêu một người, dù người đó có ra đi nhưng hình ảnh người đó vẫn in sâu trong trí nhớ. Truyện Giá Lại Có Một Người Như Em của tác giả Lâm Phỉ Nhiên là một câu chuyện tình yêu rất sâu …
Xem Thêm

Nguyễn Ân kinh ngạc, không biết đây có phải là ông Chu nổi trận tam bành muốn đánh người vừa nãy không, nhưng trong lòng cô thầm mừng rỡ. Như vậy có được coi là mình được chấp nhận rồi hay không? Nguyễn Ân không ngờ bản thân được người khác công nhận lại là một việc kích động đến vậy, có lẽ vì đây là người thân của Cố Tây Lương nên cô mới cảm thấy vui vẻ lạ thường đến vậy chăng?

Đúng là yêu ai yêu cả đường đi.

Ra khỏi sảnh lớn, Cố Tây Lương nhờ Mạc Bắc lái xe của mình về, một lát sẽ có người khác đưa anh và Nguyễn Ân về sau. Mạc Bắc gật đầu, kéo Hòa Tuyết không biết điều ra sân. Lúc nãy trong nhà Hòa Tuyết đã nghe loáng thoáng vào đầu được chút ít, đại khái là trước đây Cố Tây Lương bị ông anh trai cướp mất bạn gái, bây giờ tình cũ chưa quên, vậy thì Nguyễn Ân phải làm sao? Cố Tây Lương bảo Mạc Bắc đưa cô về trước đúng là vừa ý cô, nhân cơ hội này phải ép anh chàng Mạc Bắc kia nói hết ra mới được.

Xe vừa khởi động, Mạc Bắc đã chạy với vận tốc 120km/h, Hòa Tuyết còn đang mải suy nghĩ chuyện của đôi vợ chồng nhà kia, nhất thời giật nảy mình, mãi mới ngồi vững được.

“Anh vội vàng đi đầu thai à? Lái xe như lái máy bay!”

Mạc Bắc hoàn toàn phớt lờ Hòa Tuyết, kim tốc độ nhảy thẳng lên lên vạch 130. Hòa Tuyết chỉ cảm thấy cảnh vật bên ngoài và người đi đường lướt qua trong tích tắc. Thật đáng sợ!

Cô hét lên: “Mạc Bắc! Mạc Bắc!”.

Mạc Bắc đột ngột phanh gấp, tay vẫn nắm chặt vô lăng, quay đầu nhìn Hòa tuyết, nói: “Biết sợ rồi hả? Tôi tưởng cô không sợ trời, không sợ đất? Mẹ kiếp, tôi mà ngày nào cũng bị cô lăn đi lăn lại thế này, nửa cái mạng cũng chẳng còn”.

Hòa Tuyết vừa nghe đã biết Mạc Bắc ám chỉ chuyện vừa rồi trong nhà họ Cố, cô cãi lại: “Tôi nói gì là quyền tự do của tôi, dù có gây ra thiên tai đại họa gì cũng chẳng liên quan quái gì tới anh.”

Mạc Bắc thấy bộ dạng dửng dưng như không của Hòa Tuyết lại cảm thấy cô nói đúng, cô ta xảy ra chuyện gì thì liên quan gì tới anh chứ! Anh ngồi đây lo sốt vó lên làm gì?

Mạc Bắc nắm chặt vô lăng, nhìn Hòa Tuyết mắng một câu: “Chết tiệt!”

Hòa Tuyết vênh mặt khıêυ khí©h, nhưng đột nhiên môi bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, toàn thân cứng đờ, đầu óc quay cuồng. Mạc Bắc sau khi ý thức được hành động của mình cũng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Hòa Tuyết, bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó, Mạc Bắc dứt khoát quay đầu nhìn về phía trước, mấp máy môi nói: “Nãy giờ cứ ngửi thấy mùi gì thơm, hóa ra là son môi của cô hả? Được đấy, lần sau tặng quà cho phụ nữ, tôi sẽ chọn loại này”.

Hòa Tuyết đáp lại một câu: “Tôi không dùng son môi”.

Mạc Bắc nghe vậy, xấu hổ “khụ” một tiếng: “Thế…”.

Hòa Tuyết tiếp tục: “Là sáp môi Lancome”.

Nói xong, Hòa Tuyết xách túi mở cửa xuống xe, vẫy một chiếc taxi rồi biến mất không vết tích. Mạc Bắc đổ người vào vô lăng, chẳng hiểu sao có cảm giác mê man, đây không phải lần đầu tiên hôn, nhưng lại là lần đầu tiên trái tim đập kịch liệt như thế. Mạc Bắc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp, anh lấy di động ra tùy tiện gọi một cuộc điện thoai: “Tối nay chờ tôi”.

Sau đó biến mất trong biển người.

Có lẽ thời gian trôi đi, chúng ta sẽ lại gặp được một người khiến trái tim mình đập rộn ràng, cũng có thể chẳng bao giờ có dũng khí vứt bỏ tất cả để yêu nữa. Vì vậy, Mạc Bắc à, mày có xác định không?

Cố Tây Lương và Nguyễn Ân ngồi trong chiếc Lincoln, dọc đường không ai mở miệng. Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa tòa nhà Tiểu Dương, Nguyễn Ân lẽo đẽo theo anh vào nhà, lại thấy anh đứng sững trước cửa, khoanh tay hỏi: “Em mắc hội chứng cứu người?”.

Nhận thấy khẩu khí của anh không tốt, cô cúi gằm mặt hệt như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.

“Em sợ anh bị thương.”

Bị thương? Ở trên cơ thể? Hay trong tâm hồn? Có loại thương tích nào mà anh chưa bị đây? Càng nhiều vết thương càng giúp anh thêm mạnh mẽ, thế nên anh mới trở nên trơ lỳ, mới không biết sợ hãi.

Thấy anh không trả lời, Nguyễn Ân đánh bạo hỏi: “Anh vẫn còn rất yêu cô ấy phải không?”

Nghe cô hỏi vậy, Cố Tây Lương bất giác nổi lên sự bài xích đối với chủ đề này, anh xoay người muốn đi vào trong nhưng lại bị Nguyễn Ân ôm lấy từ sau lưng. Anh có thể cảm nhận được vòng tay run rẩy nhưng kiên định của cô gái bé nhỏ này.

Cô lên tiếng, hơi thở ấm áp xuyên thấu qua lớp áo tiến thẳng vào làn da của anh: “Anh có biết em thích anh ở điểm gì không?”

Cố Tây Lương im lặng, Nguyễn Ân dường như cũng không cần anh trả lời, cô nói tiếp: “Là sự quyết tâm. Em muốn anh biết, anh là người đầu tiên em yêu. Cho dù anh không quan tâm tới em, cho dù em biết anh còn rất nhiều thứ khó quên, em vẫn muốn được ở bên anh mỗi ngày, cùng anh ngồi thẫn thờ, cùng anh làm những chuyện tẻ nhạt, cho dù mỗi ngày chạm mặt, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau, để cãi vã, cho dù anh không làm gì hết, cũng không sao! Cố Tây Lương, em cũng có quyết tâm. Em có thể chờ, chỉ cần anh không gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh hiểu không?”

Quyết tâm ư, anh cũng từng có, chỉ có điều nó đã nhanh chóng nguội lạnh. Lúc này nghe Nguyễn Ân nói như vậy, Cố Tây Lương không tránh khỏi xúc động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mềm mại, lạnh lẽo. Anh gỡ hai bàn tay ấy ra, quay lại nhìn thẳng cô.

Vài tia nắng vụиɠ ŧяộʍ chiếu vào khuôn mặt Cố Tây Lương, Nguyễn Ân thấy khóe miệng anh như mơ hồ cong lên, giọng nói không còn lạnh lùng như trước.

“Có bị thương ở đâu không?”

Giây phút này quá đỗi dịu dàng. Nguyễn Ân không thể kìm nén niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng mình, cô lắc đầu liên tục.

“Không, em đâu có yếu đuối đến thế chứ.”

Cố Tây Lương vẫn muốn trêu cô: “Thật không? Anh vẫn lo, hay để anh kiểm tra cơ thể giúp em?”

Nguyễn Ân không thể đợi được nữa, ngay cả giày cũng quên cởi, mặt đỏ ửng chạy một mạch lên tầng.

Mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng có chuyển biến tốt đẹp, Nguyễn Ân cảm nhận rõ ràng được điều này. Thỉnh thoảng Cố Tây Lương sẽ như có như không nhắc cô mình có về nhà ăn cơm hay không, báo trước khi nào trở về, những lúc đi dự tiệc, anh cũng sẽ hỏi cô có muốn đi hay không.

“Bản hợp đồng tối qua anh đang đọc dở để đâu rồi ấy nhỉ?”

“Em để lại chỗ cũ trong phòng làm việc ấy.”

“Đang đọc sách gì chăm chú thế?”

“Hai trăm câu chuyện cười.”

“Cả ngày ở trong nhà không chán à? Không có việc gì thì hẹn Hòa tuyết ra ngoài đi chơi cho thoải mái, không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.”

Nguyễn Ân ngẩng đầu: “Thật hả? Hôm qua em thấy trên tạp chí có một chiếc nhẫn kim cương hiếm có màu lam nhạt 10.02 cara, Cố thiếu gia tính thế nào?”.

Cố Tây Lương ngây người, không phải vì chuyện chiếc nhẫn, mà vì Nguyễn Ân rất ít khi trêu chọc anh như thế. Thật sự là khiến người ta không kìm được muốn lao đến cắn cô ấy một cái! Đương nhiên, Cố Tây Lương đã làm thế thật. Nguyễn Ân kinh ngạc một phen.

Trước khi ra khỏi nhà, Cố Tây Lương đưa cho cô một chiếc thẻ tín dụng, Nguyễn Ân cuống quýt giải thích: “Không, em không có ý đó, em nói đùa thôi,”

Cố Tây Lương nghiêng đầu, tỏ ra hiểu rõ: “Anh biết, anh chỉ nhờ em giữ hộ cái này thôi, em tưởng là gì?”.

Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, Nguyễn Ân đành phải nuốt hận.

Thế nhưng, cô tình nguyện nuốt hận như vậy cả đời.

Sau đó, một ngày nọ, Hòa Tuyết gọi điện hẹn Nguyễn Ân ra ngoài chơi.

Nguyễn Ân dễ dàng nhận ra biểu hiện của Hòa Tuyết có phần kỳ lạ, mỗi khi có chuyện buồn bực, nếu không uống đến say mềm thì nhất định cô ấy sẽ đi mua sắm điên cuồng. Hòa Tuyết không nói, Nguyễn Ân cũng không hỏi, đây là điểm vô cùng ăn ý giữa hai người. Cuối cùng khi đã ngồi bên cạnh cửa sổ trong một quá Starbuck, gọi hai tách Capuchino, Hòa Tuyết mới bắt đầu tâm sự.

“Nguyễn Nguyễn, thích một người cảm giác thế nào?”

Nguyễn Ân kinh ngạc: “Ai?”

Hòa Tuyết có phần ủ rũ đáp: “Mạc Bắc”.

Thêm Bình Luận