"Ngươi hù dọa Gia cũng vô dụng, ngươi cho rằng Gia không biết sao, chỉ cần Gia không phối hợp với ngươi, căn bản ngươi cũng không thể làm gì Gia."
Hoa Dược nhíu mày: "Ta là thần y, chỉ cần cho ngươi dùng một chút xíu hợp hoan tán, chỉ cần một chút xíu thôi, còn sợ ngươi không phối hợp sao?"
Lời này quả là hợp tình hợp lý, người thiếu kinh nghiệm giang hồ như Sài Ánh Ngọc tin đến mấy phần, hắn chớp chớp đôi mắt, theo bản năng xiết chặt vạt áo.
Hoa Dược bị động tác của hắn chọc cho cười to ha ha.
"Ngươi đùa giỡn Gia?" Ý thức được mình bị nàng lừa, Ánh Ngọc công tử trong nháy mắt giận đến không xong.
"Ngươi - đồ nữ nhân xấu xí, không chỉ vẻ ngoài xấu xí, lòng dạ cũng xấu xí, sau này nhất định không ai thèm cưới ngươi, người cưới ngươi nhất định là một kẻ ngốc."
Hoa Dược lại thấy không sao cả: "Gả cho kẻ ngốc cũng không tệ."
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.
Cũng không biết hôm nay thời tiết thế nào, bên ngoài tiếng sấm đùng đùng vang vọng không dừng.
Lúc có sấm đánh, Sài Ánh Ngọc liền nhào tới bên người Hoa Dược, đến khi không còn tiếng sấm, hắn liền kiếm chuyện cùng nàng cãi vã, tốc độ trở mặt nhanh khiến cho người ta phải chắt lưỡi.
Gương mặt Hoa Dược lạnh lùng, nhận thức của nàng với vị Ánh Ngọc công tử này lại được làm mới một phen.
Cứ như vậy qua hai khắc thời gian, Sài Ánh Ngọc đã mệt mỏi rã rời, liên tục ngáp.
"Không hàn huyên với ngươi nữa, Gia mệt quá."
Hoa Dược cho rằng Sài Ánh Ngọc sẽ đi về, đứng dậy muốn đưa hắn ra cửa, không ngờ Sài Ánh Ngọc trong đang lúc mơ mơ màng màng quẹo một cái, leo lên giường nàng, khiến nàng chết lặng.
"Ngươi làm gì thế? Đó là giường của ta, ngươi muốn ngủ thì trở về phòng của mình mà ngủ."
"Bên ngoài tối quá, còn có sấm sét, Gia tối nay không về. Cho dù ngủ trên giường của ngươi, người thiệt thòi cũng là Gia." Sài Ánh Ngọc kéo chăn đắp lên trên người mình, trời mưa cũng hơi lạnh, hắn lầm bầm: "Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì? Là Gia bị ngươi chiếm tiện nghi, cũng không phải là Gia chiếm tiện nghi của ngươi."
"Ta chiếm tiện nghi của ngươi?" Hoa Dược bị Sài Ánh Ngọc cưỡng từ đoạt lý một phen làm cho tức cười.
Sài Ánh Ngọc quấn chăn ổn thoả, che kín người. Mặc dù không rõ tại sao, hắn từ trong ánh mắt của Hoa Dược có thể thấy được ý định kéo hắn xuống giường của nàng.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.
"Gia là Ánh Ngọc công tử phong hoa tuyệt đại, thiên hạ vô song, bao nhiêu nữ nhân muốn nhường giường cho Gia ngủ, Gia còn không thèm, Gia bằng lòng ngủ trên giường của ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
Hoa Dược thật là á khẩu không trả lời được: "Ngươi ngủ ở đây, ta ngủ ở đâu?"
"Bên kia không phải có một chiếc giường La Hán sao, ngươi ngủ chỗ đó đi."
"Không dùng được, ngươi có đi hay không?"
"Không đi."
Hoa Dược uy hϊếp: "Vậy ngươi cũng đừng trách ta không khách khí."
Sài Ánh Ngọc rụt rụt cổ vào trong chăn, vô cùng kiên định nắm chặt tấm chăn trên người. Hù dọa hắn? Không có cửa đâu.
Hoa Dược hít sâu một hơi liền xông tới, Sài Ánh Ngọc còn chưa kịp phản ứng, liền đẩy ngã hắn trên giường, lúc hắn ngã xuống trâm ngọc trên tóc tuột xuống, sợi tóc đen nhánh nhu thuận như nước tản ra sau lưng. Hoa Dược cúi người xuống, hai người mặt đối mặt, gần đến không thể gần hơn được nữa.
"Thật sự không đi?"
Hơi thở ấm áp phả lên mặt, khiến cho cả người hắn cừng đờ. Đầu óc Sài Ánh Ngọc có chút hồ đồ, nhưng vẫn cứng miệng, sao Gia có thể bị người uy hϊếp được?
"Không đi."
"Bây giờ ngươi đi cũng không còn kịp nữa rồi."
Vừa dứt lời, Hoa Dược liền cúi đầu hôn lên môi Sài Ánh Ngọc.
Môi của hắn sạch sẽ phảng phất giống như người hắn vậy, mặc dù những lời nói phát ra từ đôi môi này khiến người ta tức giận, nhưng mùi vị thật không tệ.
Hiển nhiên, Sài Ánh Ngọc bị tình huống đột phát sinh trước mắt làm cho bối rối, cơ thể hắn trong nháy mắt cứng đơ không nhúc nhích, lông mi thật dài giống như cánh quạt chớp chớp, như dáng vẻ một cô nương nhà lành bị ức hϊếp.
Hoa Dược vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút, không ngờ trong lúc môi đặt lên môi, lại có suy nghĩ thật sự muốn khi dễ hắn.
Dù sao cũng đã nếm thử một ngụm, nàng cũng không ngại thử thêm mấy ngụm nữa. Đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng lướt qua khe hở giữa hai cánh môi đóng chặt, giống như chìa khóa, dễ dàng mở ra cánh cửa này.
Ánh Ngọc công tử cả người vẫn đắm chìm trong rung động không thể tự thoát ra, cũng không lời nào có thể diễn tả được, thậm chí quên cả đẩy Hoa Dược, cho đến tận khi Hoa Dược rời khỏi, hắn vẫn còn ngơ ngác chưa tỉnh hồn lại như cũ.
Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì? Tại sao ta lại tự đưa mình tới cửa?
Đó là toàn bộ suy nghĩ của Ánh Ngọc công tử lúc này.