Chương 26: Qua đêm

Cửa phòng vừa mở ra, Sài Ánh Ngọc liền chen vào, hắn tiện tay đem năm trăm lượng vàng trong ngực ném xuống đất, đập lên sàn nha vang lên tiếng lạch cạch, cái đống vàng này có lẽ chưa bao giờ phải chịu sự khinh thường như vậy.

"Sắp hù chết Gia rồi."

Sài Ánh Ngọc vỗ ngực, y phục tơ lụa trên người trắng như tuyết lay động trong gió đêm, không ngờ còn có mấy phần phong thái của một quý công tử.

Trải qua một tháng chữa trị, mặt hắn đã không cần bọc vải thưa, vết sẹo mặc dù vẫn còn ở, nhưng cũng không rõ ràng, ở dưới ánh đèn lờ mờ, không nhìn kỹ đã không còn thấy rõ.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Hoa Dược hỏi: "Đã trễ thế này, ngươi qua đây làm gì?”

"Gia. . ."

Đúng lúc này, ầm ầm một tiếng sấm vang lên, Sài Ánh Ngọc giống như mèo bị giẫm phải đuôi, gào một tiếng liền chạy đến bên cạnh Hoa Dược.

". . ."

Không cần hỏi nữa, vị đại gia này hơn nửa đêm chạy tới, nhất định là sợ sấm sét, đây chắc chắn là điều mà một công tử được chiều chuộng có thể làm ra.

Hoa Dược cảm thấy tính khí của bản thân thật sự quá tốt, thật sự quá dễ tính rồi.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Nàng trước kia cũng không phải chưa từng cùng đàn ông khác chung đυ.ng, có bá đạo, cao lãnh, có ôn nhu, đa tình, cũng được coi là kinh qua đủ cả, nhưng nàng chưa từng gặp ai kỳ quái như hắn, từ đầu tới giờ đều không xuất chiêu theo lẽ thường, làm nàng hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào.

Tiếng sấm vừa hết, Sài Ánh Ngọc lập tức sửa sang lại ống tay áo, lại mang hình dáng của một quý công tử phong độ nhẹ nhàng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bị giẫm phải đuôi như vừa nãy.

"Sấm sét quá kinh khủng, một mình ngươi khẳng định sẽ sợ hãi, Gia tâm địa hiền lành, cố ý hạ mình tới ở cạnh ngươi."

Rốt cuộc là ai sợ?

Ánh Ngọc công tử từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền ngủ một mình. Bình thường đều ổn, chỉ cần trời mưa sấm chớp hắn liền sợ, cho tới khi trưởng thành cũng không đổi được tật xấu này.

Hôm nay cũng không biết thế nào, hắn vừa nghe thấy tiếng sấm, liền nghĩ đến Hoa Dược, cơ hồ là đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chân đã bước tới trước cửa phòng nàng.

Có lẽ thầy thuốc trời sinh mang đến cảm giác an toàn đi.

Hoa Dược hỏi: "Ngươi trước kia ở nhà cũng phải có người ở cạnh sao? Chẳng lẽ cũng phải tìm một nữ nhân tới cạnh ngươi?"

"Sao có thể?" Sài Ánh Ngọc bởi vì kích động giọng nói cũng vυ"t cao: "Trước kia, Gia đều để tùy tùng xếp thành hàng, đứng quanh giường của Gia, Gia trùm kín chăn là được."

Hoa Dược bất lực: "Thế sao giờ ngươi không đi trùm chăn đi?"

Sài Ánh Ngọc nhìn Hoa Dược như nhìn kẻ ngốc.

"Trong cốc tổng cộng cũng chỉ có từng này người, ta trùm chăn cũng được, các ngươi có thể xếp kín vòng quanh giường Gia sao?"

Hoa Dược ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi, lại không có lời nào để phản bác. Vấn đề là, trong cốc trừ nàng ra cũng còn những người khác mà, không phải có một thị vệ trung thành như Tử Điện đại hiệp sao?

"Sao ngươi không tìm Tử Điện đến ở cùng ngươi?"

Chuyện này có chút phức tạp, không phải vài ba lời có thể nói rõ ràng, Sài Ánh Ngọc lựa chọn yên lặng.

Một tia chớp xẹt qua bầu trời, trong phòng nháy mắt sáng như ban ngày, Sài Ánh Ngọc xích lại gần Hoa Dược, rụt cổ lại, thông minh lấy tay che kín tai. Tiếng sấm vừa hết, lại khôi phục dáng vẻ ung dung tự tại.

Hoa Dược thật không biết phải làm sao.

"Này, nếu tiếng sấm cả đêm đều không ngừng, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại phòng ta cả một đêm? Chuyện này mà truyền ra, sau này làm sao ta thành thân được?"

Sài Ánh Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Dược một cái: "Ngươi cho rằng danh tiếng của ngươi bây giờ tốt lắm sao?"

Còn muốn thành thân? Gả cho quỷ đi. Có ai chữa bệnh cứu người còn yêu cầu mỹ nam phải lưu lại ở cùng không, bây giờ trên giang hồ người nào không biết nàng là nữ ma đầu háo sắc của Dược Vương Cốc?

Hoa Dược không muốn cùng Sài Ánh Ngọc nói chuyện, có thể bị hắn chọc tức tới chết.

Sấm sét ầm ầm, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Có lẽ bởi vì quá nhàm chán, Sài Ánh Ngọc bắt đầu tìm chuyện để nói.

"Nhắc tới thì, sao ngươi lại yêu cầu mỹ nam ở cùng? Lấy dương bổ âm sao? Tại sao lấy dương bổ âm phải cần người ngoại hình ưa nhìn? Chẳng lẽ càng đẹp thì càng bổ dưỡng sao?"

Hắn lẩm bẩm: "Nếu là như vậy, Gia nhất định là bổ dưỡng nhất."

"Đúng vậy, chính là lấy dương bổ âm, nếu ngươi còn không đi ta liền thu thập ngươi." Hoa Dược cố gắng hung hăng uy hϊếp.

Sài Ánh Ngọc bị dọa lập tức im miệng, sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy không sợ. Hắn cảm thấy có lúc lời đồn đại cũng không thể tin, hắn tới đây nhiều ngày như vậy, Hoa Dược đối với hắn vẫn luôn quy củ, hoàn toàn không háo sắc giống tin đồn, nàng nhất định chỉ biết hù dọa ngoài miệng một chút thôi.

Nghĩ tới điều này, hắn tự tin thẳng lưng lên không ít.