Chương 17: Thiên n, Lam Linh Nhi

Lãnh Mạc Tử nhìn nam tử, sự lạnh nhạt trong mắt hắn lại khiến cho Lãnh Mạc Tử cảm thấy vô cùng thân thiết, cô sẽ không quên ở thế kỷ 21, đứa em trai cô yêu thương nhất cũng như vậy, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng thì sẽ dọa những người đó sợ chạy mất dép, em trai lúc biết cô mất đi, nhất định là rất đau lòng! Nếu ở thế kỷ 21 còn thứ gì khiến Lãnh Mạc Tử không yên tâm nhất thì đó chính là em trai của cô, nó mới 19 tuổi, Lãnh Mạc Tử rất lo lắng không biết em trai mình có thể đảm nhận được trọng trách làm người lãnh đạo binh đoàn được hay không, Lãnh Mạc Tử nhếch nhếch miệng, cô đang lo sợ cái gì vậy, em trai mạnh mẽ như vậy, làm sao không thể đảm nhận được cơ chứ!

Có thể là bởi vì vấn vương với em trai, cũng có thể là bởi vì nam tử này cho cô một cảm giác quá quen thuộc, bất kể là vì lý do gì, tóm lại Lãnh Mạc Tử cảm thấy nên mang hắn đi theo, Lãnh Mạc Tử ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai người: "Ta có thể mang hai người cùng đi, nhưng điều ta muốn là sự trung thành tuyệt đối."

Nam tử nhìn Lãnh Mạc Tử, nữ tử cũng nhìn Lãnh Mạc Tử, cuối cùng nữ tử gật đầu trước, nam tử dịu dàng nhìn nàng ta cười: "Chúng ta có thể đi theo ngươi, có điều chúng ta cũng có nguyên tắc riêng, nếu việc ngươi muốn chúng ta làm trái ngược với ý nguyện của mình, chúng ta sẽ không làm, còn nữa Linh Nhi là nữ tử của ta, ngươi không được tặng nàng ấy cho người khác, nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi."

"Việc này không thành vấn đề." Lãnh Mạc Tử đứng dậy nói với tên mập: "Một lượng, hai người ta đều mang đi, nếu như ông không đồng ý, vậy ta cũng hết cách, có điều ta tin ông cũng không thể khống chế được hai người họ, đến lúc đó đến một phân ông cũng không lấy được."

Tên đàn ông mập này rùng mình một cái, quả thật hai nười này hắn ta đều không chế ngự được, nếu không phải là cho hai người bọn họ ăn nhuyễn kinh tán, thì bọn họ làm sao để hắn giày vò như vậy, chờ đến khi hai người khôi phục thể lực, đừng nói tới kiếm tiền, đến cái mạng nhỏ của hắn nói không chừng cũng không giữ được, tên mập sợ Lãnh Mạc Tử sẽ đổi ý vội nói: "Một lượng bạc thành giao."

Lãnh Mạc Tử đưa cho hắn một lượng bạc, ngồi xuống cởi dây trói cho hai người.

"Tạ ơn tiểu thư, ta là Hạ n, đây là Lam Linh Nhi." Hạ n đỡ Lam Linh Nhi đứng dậy.

"Ừm! Đi thôi! Trước tiên mua cho các người hai bộ y phục đã." Lãnh Mạc Tử gật đầu, dẫn theo hai người quay lại tiệm vải, chọn cho bọn họ hai bộ y phục, rồi mua hai cuộn vải, trước nay Lãnh Mạc Tử đối với người bên cạnh vẫn rất hào phóng, cô biết chỉ khi đối tốt với người khác, người khác mới tốt với mình gấp bội, vậy nên muốn cho hai người Hạ n nghe lời, cách tốt nhất là đối xử tốt với họ, hai người Hạ n Linh Nhi nhìn y phục, hai mắt đều đã đỏ lên, bọn họ đã quyết định chịu khổ rồi, không ngờ tới Lãnh Mạc Tử lại đối xử với bọn họ như vậy.

Lãnh Mạc Tử đã chậm chễ rất nhiều thời gian rồi, nếu không nhanh một chút, xe bò đi mất, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể đi bộ về, vậy nên Lãnh Mạc Tử cũng không rề rà nữa mang hai người đi mua chút thức ăn, mua thêm chút hạt rau, một vài cây giống, trồng một chút rau, bọn họ dùng bữa cũng thuận tiện, còn cây giống đó dùng để trồng xung quanh ao cá, chờ ngày cây lớn lên rồi có thể che bóng râm, quả chín có thể ăn.

Đối với việc trong nhà có nhiều thêm hai thành viên, Tiểu Lan không có chút ý kiến gì, ngược lại nàng ấy còn rất vui, dường như ở chung với Linh Nhi cũng không tồi.

Những ngày sau đó Lãnh Mạc Tửbắt đầu trở nên bận tối mắt tối mũi, cô phải tìm cách dệt những sợi này thành lưới đánh cá, hồi nhỏ cô từng thấy qua lưới đánh cá, thậm chí từng cùng ông nội bắt cá, nhưng những chiếc lưới ấy đều là đi mua, nếu mà muốn tự mình đan, cô vẫn cần làm thử nhiều lần, thử đan vài ngày, cuối cùng cô cũng tìm được phương pháp, việc cô đan lưới đánh cá, coi như là chính thức bắt đầu.