Chương 1

Là một cosplayer nổi tiếng trong giới, khi tôi xuất hiện tại Comic Con với bộ vest trắng và đội tóc giả, gần như ngay lập tức tôi bị mọi người vây quanh.

"A a a, là chồng tui!"

"Mộc Chi Đại Đại thực sự đã cosplay chồng tui! Tui xin chụp ảnh đây!"

"Trời ơi, Mộc Chi Đại Đại đã lật ngược tình thế!"



Một nhóm fangirl chạy tới và thay phiên nhau chụp ảnh.

Người hâm mộ nhiệt tình đến mức quá trình quay phim, chụp ảnh kéo dài gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Tôi xoa xoa cái eo đau nhức của mình và thở phào nhẹ nhõm.

Du Du là bạn thân nhất của tôi đã nói rằng tôi rất cá tính và cao lớn nên cô ấy đề nghị tôi cosplay một chút, không ngờ hiệu quả lại tốt đến bất ngờ.

Tôi nóng lòng gọi điện cho Du Du để chia sẻ niềm vui, giây tiếp theo tôi cảm thấy bụng dưới có cảm giác quen thuộc.

Giọng nói dừng lại.

Du Du: "Có chuyện gì thế?"

Tôi như bị sét đánh, c.h.ế.t đứng tại chỗ: “Tiêu rồi…”

"Bà dì" tên kinh nguyệt về thăm tôi sớm năm ngày, đây là điều mà tôi không ngờ tới.

Du Du cũng im lặng.

"Sao hên dữ vậy…"

Sau khi vội vàng cúp máy, tôi bắt đầu tìm người để mượn băng vệ sinh.

Nhưng hỏi liên tiếp mấy người đều không mượn được.

Đã vậy tôi còn vô tình nhận nhầm một người đàn ông hóa trang thành nữ. Ánh mắt kinh hoàng của hắn khi nhìn tôi, khiến cả đời này tôi không thể quên.

Một dòng nước ấm chảy dọc xuống chân tôi khiến tôi c.h.ế.t cứng tại chỗ.

Tôi không dám cử động.

Giây tiếp theo, một người đột nhiên xuất hiện phía sau tôi.

Tôi đang vô cùng đau đớn.

Không phải chứ, giờ này vẫn có người xin chụp ảnh à?

Đây là g.i.ế.t tôi đấy!

Tôi quay lại nhìn qua thì thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai mặc đồng phục lính cứu hỏa màu cam.

Tôi rất ngạc nhiên trước bộ trang phục độc đáo của anh ấy.

Tại sao vẫn có người cosplay thành lính cứu hỏa tại lễ hội truyện tranh?

Tôi phải nói rằng, bộ đồng phục y như thật.

Anh ta mỉm cười với tôi rồi lấy chiếc áo khoác, cúi xuống buộc quanh eo tôi.

Mặt tôi chợt đỏ bừng, vừa định nói lời cảm ơn thì anh chàng đẹp trai đã quay đầu lại nghiêng người về phía tôi.

Giọng nói của anh trầm thấp và từ tính: “Chú em, cục t.r.ĩ của chú vỡ rồi kìa.”

Tôi: "…"

Một hơi thở nghẹn lại trong cổ họng tôi.

Tôi đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không…”

Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị anh ta ngắt lời: “Này, anh biết chú xấu hổ nên không cần chối đâu.”

Anh ta lại liếc nhìn phía sau tôi: "Trông chú em có vẻ nghiêm trọng lắm, sao không đến bệnh viện trước đi?"

Mặt tôi từ đỏ chuyển sang trắng rồi lại đỏ, hồi lâu không nói một lời.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể run rẩy và nói: “Anh là một người tốt.”

Anh chàng đẹp trai xấu hổ gãi đầu: “Không có gì đâu.”