"Mia, tôi nhớ em."— Tartaglia. Sau khi đại chiến kết thúc, Tartaglia vẫn luôn trằn trọc ở Băng Quốc và Liyue, giống như tìm kiếm điều gì đó. Như là ký ức, cũng hình như là hình bóng của người nọ. Sau khi đến nhiều quốc gia khác nhau, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn trở về Liyue sinh sống.
Từ một thiếu niên thành người đàn ông trưởng thành, Tartaglia vẫn luôn thích ngồi ở dưới cây bạch quả trong sân, đôi lúc lại chợt nghĩ về một người. Có khi cũng sẽ lựa chọn viết thư cho người ấy. Tựa như hôm nay, Tartaglia lại lần nữa ngồi ở dưới tàng cây viết thư.
Mia, mấy năm trôi qua, cây bạch quả em từng gieo lại mọc cao lên một chút.
Mấy năm nay em rời đi, đại lục Teyvat rốt cuộc cũng khôi phục vẻ bình yên của ngày xưa, như em kỳ vọng vậy. Tuy rằng cục diện đại lục Teyvat không hề phức tạp như trước nữa, nhưng tôi đã quyết định sẽ định cư ở Cảng Liyue, bởi vì nơi này gần với em nhất, cũng là nơi em từng sống khi còn nhỏ.
Có lẽ là yêu cầu xử lý công tác không còn nhiều như trước, thời gian nhàn nhã tôi luôn hồi tưởng đến sự tình phát sinh lúc trước của chúng ta.
Lần đầu gặp em là ngày nhà của em mới vừa chuyển đến Băng Quốc, em trở thành bạn tốt của Donny khiến tôi không thể lường trước được, bởi vì khi đó em cho người ta một cảm giác không dễ tiếp cận, thậm chí sẽ mang lại nguy hiểm cho những người xung quanh, tuy rằng lúc ấy tuổi của em còn rất nhỏ.
Khi ở Băng Quốc, tôi rất lo rằng người đến từ Liyue như em sẽ mang cho Donny một mối nguy hại không rõ, cho nên ngay lúc đó, tôi có địch ý rất lớn với em. Đây cũng là sự việc khiến tôi hối hận nhất. Nếu hồi ấy tôi không nghĩ nhiều, có lẽ bây giờ chúng ta sẽ có thêm thật nhiều hồi ức tốt đẹp.
Chúng ta là khi nào mới chính thức quen nhau? Hình như là khi tôi bắt đầu tham gia vào Fatui của Băng Quốc. Khi bị em bắt gặp lúc xử lý vết thương, giống như bắt đầu từ lúc đó, mọi việc giữa chúng ta dần trở thành bí mật của cả hai. Những ngày sau, mỗi ngày em đều sẽ ngồi ở trước cửa nhà, mặc áo ngoài thật dày chờ tôi trở lại. Ở nhà nhà em ngây ngốc hoi lâu, tôi mới về nhà. Dần dà, sinh hoạt của chúng ta bắt đầu có những điểm chung.
Tựa hồ cũng là bắt đầu từ đó, tôi mới hiểu vì sao Donny nói em là mặt trời mùa đông, khiến người khác có thể cảm thấy thật ấm áp lại không nóng cháy vào ngày rét lạnh.
Cho nên lúc thích em, tôi một chút cũng không thấy ngạc nhiên, tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn, trước lúc người khác phát hiện ra em, tôi đã đưa em về nhà trước một bước rồi. Donny biết chuyện này thì vui vẻ rất lâu, cũng thường xuyên bảo tôi phải chú ý chiếu cố chăm sóc em, bởi vì thân thể em vẫn luôn không tốt. Các em chuyển đến Băng Quốc cũng vì nguyên nhân này.
Nói cho em biết một bí mật, tôi vẫn luôn biết tình trạng thân thể của em, đây cũng là lí do tôi luôn muốn dẫn em theo bên người, tôi muốn trong thời gian có hạn này, có thể ở bên em nhiều hơn một chút.
Thậm chí tôi còn nghĩ đến biện pháp chữa khỏi hẳn cho em, cho nên mấy năm nay tôi không ngừng tìm kiếm, đôi khi không thể chăm sóc cho em, đáng tiếc ngay cả đến khi em đã rời xa, tôi cũng không tìm được.
Tôi rất hối hận vì lúc trước đưa em trở về Cảng Liyue, nếu tôi không đưa em về, có lẽ hiện tại em vẫn còn ở bên cạnh tôi, tôi đã nghĩ thế. Nhưng mà chị gái tôi nói, cho dù tôi không cho em trở về, ngày đó em cũng sẽ xuất hiện, mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra. Mia, em vẫn luôn cố chấp như vậy, giống hệt khi em còn nhỏ.
Khoảng thời gian trước, Donny tới Liyue, nhìn tôi hiện tại cô ấy đã tức giận, buổi tối hôm đó chúng tôi đã nói chuyện rất lâu. Donny đề nghị tôi rời đi, không thể mãi đắm chìm trong quá khứ, cô ấy còn nói em sẽ không vui khi biết thế. Cho nên tôi quyết định mỗi năm dành một đoạn thời gian đi ra ngoài một chút, mang lễ vật về cho em, tôi còn thường xuyên viết thư cho em. Giống như ngày hôm nay vậy.
Mia, tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em.
Đặt nét bút cuối cùng xuống, Tartaglia giãn gân cốt rồi đứng lên, gấp bức thư vừa viết lại, nâng bước đi vào trong nhà. Một thau nước tinh xảo bằng đồng được đặt ở giữa phòng, bên trong cháy lên ngọn lửa màu xanh. Thiếu niên để bức thư vào đó, tùy ý để ngọn lửa đốt sạch thư.
Mia...