Chương 5

"Thời gian có hạn."

— Mia.

Trận chiến ở Liyue kết thúc vào ban đêm, Mia liền ngã bệnh, thậm chí còn yếu hơn trước, đây là tác dụng phụ của việc dùng bí dược.

Lúc này, Mia đang nằm trên giường, nhìn người ngồi cạnh giường với vẻ mặt tội lỗi:

"Childe, em không cố ý..."

"Tác dụng phụ là tạm thời hay vĩnh viễn?" Không lâu sau khi trở về nhà, khi Mia đột nhiên nôn ra máu, chẳng ai biết Tartaglia đã sợ hãi như thế nào, thậm chí đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi. Nhưng hắn không có cách nào để trách cô gái, bởi vì đối phương cũng đang lo lắng cho hắn.

"Trong một thời gian, và chỉ cần chăm sóc tốt, em sẽ sớm khỏe lại." Mia quay đầu với lương tâm cắn rứt, bộ dạng của Tartaglia hiện tại quá đáng sợ.

"Nghĩ kĩ lại rồi nói." Sau khi quen biết Mia nhiều năm như vậy, Tartaglia làm sao có thể không nhìn ra sự chột dạ của người kia, "Nếu em không nói sự thật, tôi sẽ trực tiếp hỏi chị gái em."

"Đừng." Mia nắm tay thiếu niên, lo lắng nói, "Không thể cho chị ấy biết."

Thấy bộ dáng đang sốt ruột của cô gái, Tartaglia nhướn mày, bộ dạng bạn nói đi tôi đang nghe.

Mia suy nghĩ nửa ngày, khẽ cắn môi nói cho thiếu niên biết một phần sự thật.



Bí dược của Tiêu gia có thể cải thiện khả năng trong thời gian ngắn và thường được sử dụng trong lúc nguy cấp. Ăn một viên thì không sao, tác dụng phụ chỉ là yếu đi nửa ngày. Nhưng Mia lại ăn liền ba viên, vì sức khỏe của em không tốt lắm nên một viên không có hiệu quả là bao, cơ mà em lo lắng cho tình hình của Tartaglia nên lén uống trộm hai viên nữa. Cùng với việc sử dụng sức mạnh nguyên tố để điều trị vết thương vật lý của đối phương, tác dụng phụ phải chịu lại càng thêm nặng.



Lúc hết tác dụng của thuốc, vì vết thương mới chồng lên vết thương cũ nên em mới nôn ra máu. Thật ra Mia cũng không biết sự "tùy hứng" của mình vào hôm nay sẽ làm giảm tuổi thọ của em đến mức nào. Nhưng kêu em mặc kệ Tartaglia cả người bị thương ở đó một mình, em làm không được.

Lý do mà Mia không cho Tartaglia hỏi chị gái em là vì Mia hiểu tính cách của chị gái mình, nếu Tiêu Lan biết Mia đã ăn thêm hai viên bí dược vì Tartaglia, những chuyện mà Mia vất vả che giấu trong suốt thời gian dài sẽ thành vô ích.

"Tôi không biết phải nói gì về em." Tartaglia đổi tay giữ cô gái lại, "Từ giờ tôi sẽ giữ Vision của em, khi nào em tốt hơn mới trả lại."

"Hả?" Mia ngập ngừng nhìn Vision trên đầu giường, sau đó lén nhìn vào khuôn mặt của Tartaglia, từ bỏ gục đầu xuống, "Được rồi, anh có thể mang nó đi."



Tartaglia cúi người lấy Vision ở đầu giường, sau đó đứng dậy và nói: "Hôm nay em phải ở nhà dưỡng thương, lát nữa tôi sẽ đến ngân hàng Bắc Quốc."



"Có người tìm anh?" Đến ngân hàng Bắc Quốc tại thời điểm này không phải là một vấn đề tầm thường, có lẽ là người đến từ Băng Quốc. Mia trầm ngâm nhìn thiếu niên, "Về sớm một chút."



"Được." Tartaglia đưa tay giúp cô gái kéo chăn bông, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn căn phòng ngủ bỗng trở nên yên tĩnh, Mia nằm xuống, nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Mà Tartaglia đến ngân hàng Bắc Quốc, không chỉ gặp Quan Chấp Hành, mà còn gặp Nham Thần dùng tên giả Zhongli, cũng biết rằng hắn bị bọn họ đem ra giao dịch như một quân cờ.



Cuối cùng, sau khi hoàn thành khế ước và có được Gnosis, Tartaglia xem như đã đạt được mục tiêu cuối cùng khi đến Liyue.

"Childe, Mia không trở về Băng Quốc sao?" Khi nghe tin Tartaglia muốn để Mia ở Liyue, người phụ nữ có hơi ngạc nhiên, lâu rồi cô ta không thấy hai người rời xa nhau.



"Hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tartaglia không kiên nhẫn nhìn người phụ nữ, nếu như cô không giấu diếm tôi, có lẽ sẽ không đến nỗi như hiện tại.



Nghe vậy, cô ta kia vô cùng thích thú, đứng ngồi không yên. "Để tôi đoán xem, Mia lại bị ốm rồi."

Người phụ nữ nhìn sắc mặt Tartaglia thay đổi liên tục lại càng thấy thú vị, "Tôi đã khuyên cậu không nên đưa Mia chạy lung tung, bây giờ cậu nhìn xem."



"Cô cũng nên trở về báo cáo rồi." Tartaglia nâng bước nhanh chóng rời khỏi ngân hàng Bắc Quốc, cố ý không để ai thấy được khuôn mặt âm trầm, không tươi cười của hắn.



"Quả nhiên đây là vảy ngược của cậu ta." Thông tin ngoài ý muốn khiến người phụ nữ rất hài lòng, vui vẻ rời đi.

Paimon đang lơ lửng bên cạnh vỗ ngực, "Childe như vậy thật là đáng sợ."



Lumine bên cạnh gật đầu đồng ý, ấn tượng mà Tartaglia mang lại cho họ luôn là hình ảnh một công tử ăn chơi trác táng, không ngờ có ngày hắn sẽ tức giận mà thay đổi cả sắc mặt.



"Nhưng Tiêu tiểu thư đó dường như lúc nào cũng không được khỏe." Nhớ về cô gái từng gặp lần trước, Paimon đặc biệt ấn tượng, cô ấy giống như một đại tiểu thư.



"Tiêu gia?" Zhongli ngạc nhiên khi nghe đến cái tên đó, thế mà người của Tiêu gia lại quen Quan Chấp Hành Fatui. "Tiêu gia của Liyue?"



"Đúng vậy, cô ấy tự giới thiệu như thế." Lumine quay lại nhìn về phía Zhongli, "Tiêu gia của Liyue - Tiêu Tương."



"Quả thực có một người như vậy trong Tiêu gia của Liyue." Chẳng qua lúc hắn gặp thì cô bé đó chỉ là một đứa trẻ. "Nếu cô có thể làm thân với Tiêu gia, có lẽ họ sẽ giúp được một số việc đấy."

Lời nhắc nhở này khiến Lumine có một số ý tưởng, nhưng trong giây tiếp theo, Zhongli lại không tiếp tục chủ đề này, vì vậy cô ấy phải dừng lại.

...

Khi Mia tỉnh dậy đã là đêm khuya, trong màn đêm tĩnh mịch, ánh đèn mờ ảo hắt ra ngoài cửa sổ, cô gái mặc chiếc áo choàng nơi đầu giường vào. Sau khi đứng dậy dọn giường, đôi tay em kéo nhẹ quần áo, đẩy cửa bước ra sân.



"Dậy rồi?" Tartaglia đang ngồi trên ghế đá trong sân, nghe thấy tiếng động bên mình liền đứng dậy đi về phía cô gái. "Đói bụng không?"

Mia sờ bụng, hình như cũng hơi hơi.

"Một chút."



"Sao không vào nhà ngồi đi? Có nấu cháo cho em, để tôi đi hâm nóng đã." Tartaglia đi tới bên cạnh Mia, tự nhiên ôm lấy em đi về hướng khác, "Lát nữa ta sẽ trở lại Băng Quốc, sau đó gặp nữ hoàng."



"Đã trễ như vậy, anh rất vội sao? "Mia theo chân Tartaglia, lúc này đã là nửa đêm, muốn gặp Băng Thần cũng là chuyện của ngày mai.



"Thực ra thì không sao đâu." Tartaglia tính toán một số chuyện. Thực ra không cần phải vội, chỉ là...

"Để em một mình ở Liyue, tôi không yên tâm."



"Hiếm khi trở về Băng Quốc, anh không định về nhà sao?" Mia đi đến chiếc ghế đẩu nhỏ bên bếp và ngồi xuống, nhìn thiếu niên đang bận rộn bên bếp.



Tartaglia thuần thục nhóm lửa, chỉ cần cháo nóng, ngoài ra không cần các vật dụng khác. "Chờ hai người cùng nhau trở về. Để yên cho em ở Liyue, Donny và những người khác sẽ lo lắng."



"Em sẽ chăm sóc cơ thể của mình." Mia biết rằng nếu em không uống quá nhiều bí dược, em vẫn có thể trở về cùng Tartaglia, thay vì để hắn vội vàng như thế này.



Nhìn làn sương nóng bốc lên từ trong nồi, Tartaglia lấy một chiếc bát sạch ra, đổ đầy một bát cháo nhỏ. "Đừng suy nghĩ nhiều."



"Ngày mai em muốn đi dạo." Mia nhìn thiếu niên bưng bát cháo, đưa tay nhận lấy. "Nếu trời nắng, em muốn phơi nắng, nếu trời mưa, em sẽ không đi."



"Vậy thì hãy để họ ở cùng với em." Tartaglia lo lắng cô gái sẽ đi ra ngoài một mình, tình hình hiện tại của Liyue có chút hỗn loạn. Lực lượng của tất cả các bên vẫn chưa định hình.



Ai ngờ lại bị cô gái từ chối.



Mia nhấp ngụm cháo, "Em sẽ đi dạo quanh trung tâm cảng Liyue một chút, nếu có việc gì em sẽ đến ngân hàng Bắc Quốc. Còn có cả Tiêu gia."

"Thôi được." Tartaglia nghĩ một chút, rốt cuộc hầu hết những người trong Tiêu gia đều ở Liyue, vì vậy chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.



"Childe luôn quan tâm thái quá." Mia cười khúc khích như một con mèo trộm được cá. "Anh trai nhân viên bán đồ chơi ạ."



"Anh trai Childe của Mia." Tartaglia tức giận trả lời, hôm nay hắn đã bị chọc bao lần rồi. "Nghiêm túc ăn cháo."

"Được rồi." Mia ngừng bắt nạt Tartaglia, uống hết bát cháo.



Sau khi dọn xong bát và thìa, Tartaglia đưa Mia về phòng nghỉ ngơi, sau đó nhanh chóng rời Liyue, đi đến Băng Quốc.