Chương 2

"Trong những năm gần đây, hôm nay là ngày tôi hạnh phúc nhất."

— Tartaglia.

Một ngày nắng hiếm hoi, Mia đứng dưới mặt trời, ngửa đầu cảm nhận ánh nắng ấm áp, "Hôm nay thời tiết thật tốt."

Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía thiếu niên đằng sau, cầm ô giấy trong tay, hơi thở hổn hển, rõ ràng là vừa chạy tới. Mia xoay người đi đến bên cạnh thiếu niên, cười khẽ kéo góc áo đối phương, "Em có biến mất đâu, anh chạy nhanh như vậy làm gì."

"Em cũng biết là tôi lo lắng à." Tartaglia duỗi tay điểm đầu mũi của cô gái, nâng ô giấy che nắng. Không ai biết, vừa rồi ở trong sân không tìm thấy em, hắn thiếu chút nữa là không thể khống chế được lực lượng trong cơ thể. May mắn thay, hắn đã gặp em đứng trong sân ngoài.

Mia thuận thế nắm lấy cánh tay đối phương, cười khẽ đáp, "Em đã hứa với anh, tuyệt đối sẽ không lặng lẽ rời đi."

"Ừm." Tartaglia nghiêng đầu nhìn làn da vì bệnh mà trở nên nhợt nhạt của Mia, không khỏi có chút lo lắng, "Nếu không..."

"Chúng ta đi qua được không?" Mia ngắt ngang lời Tartaglia, nắm chặt tay áo của thiếu niên, cúi đầu: "Trở lại Liyue, em còn chưa kịp nhìn Liyue bây giờ, đã bị bệnh."

"Childe, em muốn đi xem một chút."

"Ngắm nhìn Liyue của hiện tại."

"Em chính là chắc ăn tôi không có biện pháp bắt em." Đối mặt với Mia hiện giờ, Tartaglia không thể từ chối yêu cầu của em, "Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho tôi biết."

"Vâng!" Mia ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, đôi mắt đầy thỏa mãn và vui vẻ. "Childe là tốt nhất."

"Nếu em mau chóng khỏe lên, tôi sẽ càng tốt hơn."

[Childe] của Fatui mang theo một thiếu nữ xuất hiện trên đường phố Cảng Liyue, khiến người ta không khỏi chú ý, huống chi cử chỉ hai người thân mật, không giống như quan hệ bạn bè bình thường.

"Ôi, nơi này chính là nhà thuốc Bubu." Mia nhìn kiến trúc cao phía trước, khiến em đau đầu chính là cầu thang dốc trước mặt, "Hay là chúng ta trở về đi, không xem nữa."

Thiếu nữ rõ ràng có chút do dự. Tartaglia lôi kéo Mia, không để em tiếp tục lùi về đằng sau, "Không ngờ nhiều năm trôi qua, em vẫn không thích leo cầu thang."

"Leo cầu thang quá mệt mỏi." Mia có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt, không dám đối mặt với thiếu niên. "Ôi..."

Đột nhiên lơ lửng, khiến Mia không thể không đỡ lấy bả vai Tartaglia, "Childe, mau... thả em xuống. Cái này... như vậy không ổn."

Thiếu nữ cúi đầu ngày càng thấp, trực tiếp vùi mặt trên vai của thiếu niên.

Vừa rồi, ngay khi cô gái chột dạ biện giải cho mình, thiếu niên đã thu ô lại ôm cô gái.

"Tôi cảm thấy khá tốt." Tartaglia ôm cô gái lên cầu thang, mỗi bước đều đi rất cẩn thận.

"Trước mặt nhiều người như vậy, không hay lắm." Cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ truyền đến từ hai má, Mia biết, mình đỏ mặt.

Nghe vậy, Tartaglia bật cười vì lý do của cô gái, "Em vốn đã có bệnh trong người, hơn nữa..."

"Hơn nữa anh là Quan Chấp Hành 'Childe' của Fatui, bọn họ sẽ không nhiều chuyện." Mia không vui tiếp lời, "Em biết hết."

"Nhưng mà em cũng chẳng quản nhiều như vậy, trong mắt em anh chỉ là Tartaglia mà thôi."

"Cũng chỉ có em mới nghĩ như vậy..." Tartaglia thì thầm, chỉ là ngoại trừ hắn thì không ai nghe rõ những lời này, kể cả Mia đang được hắn ôm.

"Anh vừa nói gì thế?"

"Không có gì cả." Đi đến bậc thang cuối cùng, Tartaglia cẩn trọng buông cô gái xuống, nếu trực tiếp ôm vào, Mia tuyệt đối sẽ không cho hắn vào nhà. "Đến rồi."

Dù còn có chuyện chưa nói xong, Mia cũng đành phải buông tha, tùy ý để thiếu niên ôm em đi vào nhà thuốc Bubu.

Hai người bước vào nhà thuốc đã bị ông chủ Baizhu chú ý tới, "Childe-san đến nhà thuốc Bubu làm gì?"

"Không biết ông chủ Baizhu có hứng thú với một giao dịch không?" Tartaglia ngăn cản cô gái tới trước mặt Baizhu.

Baizhu nhìn cô gái trong lòng Tartaglia thì cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như là tiểu thư nhà họ Tiêu của Liyue, nhưng vị tiểu thư kia hẳn là ở Băng Quốc mới đúng.

"Baizhu-san, lâu rồi không gặp." Hiển nhiên, Mia đã nhận ra đối phương, "Không ngờ rằng, ngài cư nhiên lại định cư tại nơi này."

"Quả nhiên là Tiêu tiểu thư." Baizhu đưa tay sờ sờ con rắn trắng trên cổ, "Thế mà thân thể đã tốt hơn một chút."

"Ở Băng Quốc đã có chuyển biến tốt đẹp, không nghĩ tới trở về Liyue lại càng nặng thêm." Mia vẫn luôn biết, lúc trước chuyển đến Băng Quốc để thay đổi môi trường chữa bệnh, mấy năm qua cơ thể rõ ràng chuyển biến tốt hơn, ai ngờ về Liyue lại...

"Nhìn sắc mặt Tiêu tiểu thư thì xem ra..." Baizhu mời hai người đến căn phòng phía sau, "Có lẽ sự tình không tệ như mọi người nghĩ. "

Tiêu gia... Tartaglia từ Băng Quốc đến ngoại giao ở Liyue đương nhiên biết địa vị của Tiêu gia ở nơi này, không được người bình thường biết, nhưng lại được Thất Tinh Liyue hay thậm chí là tiên nhân coi trọng.

"Chuyện này, em về nhà giải thích cho anh." Mia nhẹ giọng nói bên tai Tartaglia, "Tuy rằng em là người của Tiêu gia, nhưng đó cũng là chuyện trước kia."

"Ừm, hôm nay quan trọng nhất vẫn là gặp bác sĩ." Tartaglia đưa tay xoa xoa đầu cô gái, trấn an cười nói.

Baizhu đi trước đột nhiên mở miệng nói, "Quan hệ giữa hai vị hình như rất tốt."

"Ừm." Mia chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì khác, "Phiền Baizhu-san giữ bí mật chuyện này."

"Tất nhiên rồi." Baizhu gật đầu đáp ứng, tự tìm phiền toái cũng không phải là phong cách của hắn.

"Sữa dê dừa! Baizhu, sữa dê dừa đang đến."

Một cô bé tiến vào phòng phía sau, mái tóc màu tím nhạt, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn mềm mại.

Khi Mia nhìn thấy cô bé, đôi mắt của em không tiếp tục nhìn người khác. Rõ ràng đây là người bạn nhỏ mà Tartaglia đã nói với em tối qua.

"Em là Qiqi, đúng hay không?" Mia ngồi xổm, nhìn cô bé một cách yêu thương, "Tôi nghe Childe bảo, em thích sữa dê dừa."

"Qiqi thích sữa dê dừa." Cô bé tên là Qiqi ngơ ngác nhìn người trước mắt, không hiểu sao thấy quen thuộc.

Nghe vậy, Mia nhận lấy chiếc hộp trong tay Tartaglia, "Hôm nay chúng tôi mang sữa dê dừa đến cho Qiqi."

"Thật tốt, Qiqi có sữa dê dừa để uống." Qiqi vui vẻ nhảy nhót tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Baizhu, "Baizhu, Qiqi có sữa dê dừa."

Baizhu bất đắc dĩ nhìn Qiqi, phụ họa, "Ừm, hôm nay Qiqi có sữa dê dữa uống. Nhưng mà, chuyện của Qiqi còn cần phải cảm ơn Tiêu tiểu thư." Baizhu nhìn hai người trò chuyện, không khỏi cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.

"Cảm ơn tôi?" Mia không biết Qiqi lại có quan hệ gì với mình.

Nhìn ánh mắt mê man của cô gái, Baizhu nói rõ, "Qiqi là cương thi, là phù chú lúc trước cô cho tôi."

"Thì ra là như vậy." Mia gật đầu nhìn phù chú trên đầu Qiqi, trách không được có chút quen thuộc, quả nhiên đã lâu không tiếp xúc với những chuyện này, dần dần bắt đầu quên mất.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi." Tartaglia kéo sự chú ý của mọi người về, "Dù sao mục đích chuyến đi này của chúng tôi là để mời ông chủ Baizhu đến xem bệnh."

"Cũng đúng, cái này trách tôi." Baizhu thu hồi phần sữa dê dừa dư thừa, sau đó đến trước hai người, "Vậy phiền Tiêu tiểu thư vươn tay phải ra."

Tin tức Quan Chấp Hành "Childe" của Fatui dẫn một cô gái tiến vào nhà thuốc Bubu, hồi lâu không rời đi nhanh chóng lan rộng, khiến cho các thế lực lớn của Liyue chú ý.

"Không ngờ sự tình tốt hơn so với chúng ta nghĩ." Sau khi rời khỏi nhà thuốc Bubu, Tartaglia vui vẻ lạ thường, có lẽ tin tức hôm nay là điều khiến hắn cảm thấy vui vẻ nhất trong những năm gần đây.

"Vui tới vậy sao?" Mia nghiêng đầu nhìn thiếu niên, mặc dù em cũng rất hạnh phúc, nhưng dường như không là gì so với Tartaglia.

"Đương nhiên." Tartaglia giữ chặt Mia, nhìn vào mắt đối phương, vẻ mặt nghiêm túc, "Điều khiến tôi lo lắng cho đến hiện tại chính là tình trạng thân thể của em, bây giờ tôi có thể yên tâm rồi."

"Vậy chúng ta về nhà thôi." Mia cong khóe miệng, hai má hơi đỏ bừng, cúi đầu, "Trở về cho anh biết về Tiêu gia."