Chương 1

"Nếu có thể, thật muốn ở cùng anh cả đời."

— Mia.

Băng Quốc sở hữu quân Fatui, Fatui lại có Quan Chấp Hành, Đội Tiên phong, thuật sĩ lôi Cicin, người xử lý nợ. Quan Chấp Hành tổng cộng có mười một người, trong số mười một người này, ngồi ở ghế cuối cùng, khiến người ta cảm giác không phù hợp, lại như hình với bóng cùng một thiếu nữ.

"Mia, tôi đã nộp đơn xin đi Liyue, phụ trách công tác ngoại giao, chờ tôi về sẽ gửi quà cho em." Tartaglia muốn cô gái bên cạnh vươn tay trái ra. "Tôi nhớ em từng nói, em đến từ Liyue."

"Không ngờ rằng anh lại vẫn nhớ rõ." Cô gái nhỏ đặt bàn tay trắng nõn non nớt vào lòng bàn tay của đối phương, tùy ý để đối phương nắm lấy, "Ngoài dự đoán nha Childe, thật sự làm người ta thấy ấm lòng."

"Tôi luôn ghi nhớ chuyện của em." Tartaglia dẫn cô gái đi về phía trước, "Ở Liyue, chúng ta sẽ sống ở Ngân hàng Bắc Quốc."

"Em muốn về nhà một chuyến, cùng anh đi Liyue." Rời nhà mấy chục năm, ký ức thời thơ ấu đã càng ngày càng mơ hồ, nếu có thể cô còn muốn trở về xem hoa nghê thường của Liyue. "Không được phản đối."

"Chậc." Tartaglia nhìn ra tâm tư nhỏ bé của cô gái, thở dài một hơi rồi cười khẽ, "Sau khi đến bên kia, đợi tất cả mọi chuyện an bài thỏa đáng, tôi sẽ dành ra một chút thời gian dạo quanh Liyue cùng em."

"Đột nhiên rất chờ mong." Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn thiếu niên cười nói, "Đến lúc đó em sẽ đưa anh đến căn cứ bí mật của em khi còn bé."

Tartaglia nghe vậy thì kéo thiếu nữ đứng tại chỗ, bàn tay nhàn rỗi xoa xoa đỉnh đầu của cô gái, "Được rồi, miễn là Mia chăm sóc bản thân thật tốt, em muốn đi nơi nào, tôi đều cùng em đi."

"Thật sự?"

"Đương nhiên."

Đến nay, Tartaglia vẫn còn nhớ nụ cười của Mia vào thời điểm đó, thật sự rất hạnh phúc. Rất lâu trước đây hắn đã biết cô muốn trở lại Liyue, chẳng qua bởi hắn nên vẫn luôn dừng chân tại Băng Quốc.

Vậy mà, vì sao chỉ vừa mới đến Liyue, em lại bệnh đến không dậy nổi, Mia của tôi.

Tartaglia bưng một chén thuốc vẫn còn tỏa nhiệt đứng ở ngoài cửa, nghe âm thanh nỗ lực kiềm nén tiếng ho khan của thiếu nữ trong phòng, thu hồi cảm xúc trong mắt, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa.

"Mia, uống thuốc đi." Vào phòng, Tartaglia tiến tới bên mép giường, đặt bát thuốc trên tay vào tay cô gái, rồi cầm áo khoác bên cạnh giường khoác lên người cô, lúc này mới ngồi xuống.

Bởi vì bệnh tật tra tấn, thân thể thiếu nữ càng ngày càng gầy gò, sắc mặt cũng không còn như trước.

"Còn nói trở về Liyue dẫn tôi đi dạo một chút, em xem thân thể hiện tại của em." Tartaglia kéo chăn trên giường lên cao, "Trở lại Liyue, ngay cả cái sân này em cũng chưa bước ra."

"Em vẫn luôn uống thuốc." Mia uống thuốc từng ngụm một, không quên phản bác, "Chờ anh làm xong công việc, em sẽ tốt lên ngay."

"Được rồi, chờ tôi bận xong, thân thể em sẽ tốt hơn." Tartaglia gật đầu đáp, "Tôi đã nhờ người mang tranh em vẽ lần trước về Băng Quốc."

"Anh nói xem, Donya sẽ thích không?" Mia có chút ngượng ngùng nhìn thiếu niên, "Đã lâu không vẽ, không biết cô ấy có thích hay không."

"Những gì em gửi, cô ấy làm sao có thể không thích." Tartaglia đột nhiên đến gần, chỉ cách cô gái một đầu ngón tay, "Nếu em đáp ứng điều cô ấy nói lúc trước, cô ấy còn có thể hạnh phúc hơn."

"Vậy anh thì sao?" Mia cũng không lui về phía sau, chỉ nghiêng đầu nhìn người mình thích, "Anh sẽ rất cao hứng chứ?"

"Tôi à..." Ngược lại, Tartaglia ngồi về phía sau một chút, "Có lẽ tôi sẽ không đi làm nữa, lập tức đưa em về Băng Quốc, áo cưới đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"Ừm..." Cô gái cầm bát chạm vào cằm mình, cười nói, "Chờ thân thể em tốt lên, em sẽ đồng ý."

"Vậy là được." Tartaglia đưa viên kẹo đã chuẩn bị trước đến bên miệng cô gái, "Ngày mai chúng ta sẽ tới nhà thuốc Bubu, tìm Baizhu."

"Bubu? Baizhu?" Vẻ mặt Mia mờ mịt, cái tên này có chút quen thuộc.

"Đúng vậy, nhà thuốc Bubu, ngày mai tôi dẫn em đến chỗ bọn họ xem một chút, y thuật của bọn họ thật ra rất tốt." Tartaglia lấy bát rỗng trong tay cô gái, gật đầu trả lời, "Nhà họ có một đứa nhỏ tên là Qiqi, ngày mai em gặp được hẳn là sẽ rất thích nó."

"Thì ra mai anh muốn đưa em đi khám bệnh." Mia gật đầu suy nghĩ, "Em có cần chuẩn bị gì không? "

"Em chỉ cần đi cùng tôi là được, những thứ khác tôi đã chuẩn bị xong xuôi." Tartaglia đứng dậy đặt bát lên bàn bên cạnh, sau đó quay sang Mia, đỡ cô gái nằm xuống nghỉ ngơi, "Nghỉ sớm một chút."