Volume 4: Chương 3: Người Buôn Nô ɭệ Kì Lạ ②

Nguồn: Valvrareteam.

Chỉnh sửa: Gin-chan.

◇ ◇ ◇

Tôi là Ginger Camus, 17 tuổi. Tôi đến từ Vương quốc Elfrieden… Oh, tôi nghĩ nó giờ đã là Vương quốc Friedonia rồi chứ nhỉ. Dù sao thì, tôi là một người buôn nô ɭệ tại thủ đô của Vương quốc Friedonia.

… Vâng đúng vậy, tôi là một người buôn nô ɭệ.

Chẳng phải là một công việc tử tế gì nhỉ? Xét cho cùng, đó là nghề bán và mua người mà.

À, bỏ qua một bên những người nô ɭệ phạm tội, hầu hết các nô ɭệ đều là những nô ɭệ kinh tế, những người không thể làm được gì để kiếm ăn và không muốn bị chết đói, hay những người tự bán mình vì họ cần tiền, thế nên, theo 1 góc độ nào đó, đây có thể được coi là một hệ thống phúc lợi… nhưng thật sự… đây không phải là một công việc mà bạn có thể làm nếu không mặt dày.

Tôi sao? Mặt tôi mỏng lắm? Giống như, tờ giấy vậy á, được chưa? Tôi đã phải vật lộn với chứng đau dạ dày hằng ngày đấy.

Giờ thì, chắc hẳn các bạn đang thắc mắc một gã thiếu niên như tôi đang làm cái quái gì với cái nghề buôn nô ɭệ này phải không. Đó là bởi vì ông của tôi, cũng là một người buôn nô ɭệ, đã qua đời. Cha mẹ tôi cũng đã qua đời luôn rồi, ông của tôi chính là người đã nuôi lớn tôi, và tôi thật sự chẳng hề hay biết gì về công việc của ông cho đến khi ông ấy qua đời.

Khi việc tang sự đã kết thúc và tôi được sắp xếp thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông, đó là lúc mà tôi ghé thăm cái cửa hàng này và những người nô ɭệ mà ông sở hữu.

Mình không làm được - Tôi muốn hét lên như vậy. Cho dù ông có để lại tất cả gia tài này cho cháu đi nữa, cháu hoàn toàn không biết phải làm gì với chúng cả!

Tôi đã cho rằng mình chỉ cần bán tất cả họ cho những người buôn nô ɭệ khác, rồi tìm một công việc kinh doanh nào khác để nuôi sống cuộc đời đạm bạc của mình là được, nhưng… hiện tại khi tôi nhìn vào những người nô ɭệ đang là vật sở hữu, tôi nín lặng.

『Erm…』

Tôi tập hợp tất cả những nô ɭệ có thể bán được lại một chỗ. Có khoảng 20 nô ɭệ với đủ loại chủng tộc và giới tính trải dài từ trẻ em đến trung niên xếp hàng trước mặt tôi. Mỗi người họ đều mặc một bộ đồ mỏng và thô trông như một tấm vải lớn với một cái lỗ ở giữa để xỏ cái đầu qua, và bọn họ đang nhìn tôi với cặp mắt đầy sợ sệt và lo âu. Sao bọn họ lại sợ hãi đến vậy nhỉ?

『Ngài không hiểu chuyện gì à, thưa Chủ hiệu?』một người nô ɭệ nữ với ánh nhìn ngang ngạnh bước lên.

Cô ấy có vẻ lớn tuổi hơn tôi một chút. Cô ta là một nữ thú nhân khá xinh đẹp có nét giống như đàn ông, một đôi tai hình tam giác, và một cái đuôi dày, dài và trần trụi. Vì bộ đồ cô ấy đang mặc khá mỏng, tôi cũng có thể thấy được cô ấy có một thân hình quyến rũ.

『Cô thuộc Bí lửng (tanuki) tộc nhân à?』tôi hỏi.

『Tôi thuộc tộc Gấu mèo,』 cô ấy đáp, và trừng mắt nhìn tôi.

Vì là con người, tôi không thể thấy được sự khác biệt, nhưng có lẽ bởi vì Bí lửng tộc nhân và tộc gấu mèo trông khá giống nhau, nên họ rất ghét bị nhầm lẫn với tộc khác.

『X-Xin lỗi…』tôi nói. 『Cô là?』

『Xin Ngài thứ lỗi. Tôi là Sandria, một nô ɭệ.』

『Được rồi, vậy, San』 tôi nói tiếp. 『Rất vui được gặp cô.』

『Huh? …Er, vâng.』

San bắt tay tôi, đôi mắt cô ấy mở to. Tôi không biết vì sao cô ấy lại ngạc nhiên như vậy, nhưng có vẻ như cô ấy có thể giải thích được cái bầu không khí khắc khổ hiện tại cho tôi biết.

『San, tại sao mọi người lại sợ hãi đến vậy?』tôi hỏi.

『Bởi vì ông của Ngài đã qua đời, thưa Chủ hiệu,』cô ấy đáp.

『Mặc dù là nộ lệ, các người lại buồn vì ông của tôi qua đời ư?』tôi hỏi.

『Đó là bởi vì, so với những người buôn nô ɭệ khác, ông của Ngài đối xử với nô ɭệ rất tốt.』

Theo lời của San, cách đối xử với nô ɭệ giữa các nhà buôn rất khác biệt.

Chính xác thì, bởi vì hệ thống nô ɭệ kinh tế là một phần của phúc lợi xã hội để có thể ít nhất giữ được mạng sống của con người, bạo lực và lạm dụng tìиɧ ɖu͙© đều bị cấm. (Mặc dù có một số nô ɭệ bao gồm luôn cả tìиɧ ɖu͙© làm lựa chọn để họ có thể bán mình với cái giá gấp đôi thông thường). Tuy nhiên, khi nói về việc tuân thủ những luật lệ đó ở mức độ nào, hay chúng có được tuân thủ hay không, điều đó tùy thuộc rất lớn vào tình hình trật tự công cộng trong khu vực và phẩm hạnh của người chủ.

Lấy ví dụ, nếu một người nữ nô ɭệ bị chủ nhân cưỡиɠ ɧϊếp, cho dù cô ta có gửi đơn kiện, và tên quý tộc đó có bị trừng phạt đi nữa, nhưng bởi vì người phụ nữ đó không hề có tài sản gì, cô ấy cuối cùng cũng phải trở lại với những người buôn nộ lệ và tiếp tục chờ đợi được người khác mua. Trong trường hợp đó, người phụ nữ có thể sẽ cho rằng tốt hơn hết là im lặng và chịu đựng. (Trừ khi tính mạng của cô ta bị đe dọa; thì đó sẽ là một vấn đề hoàn toàn khác).

Đối với trường hợp của nô ɭệ nam, bọn họ hầu hết được mua để làm lao động phổ thông. Và thậm chí cho dù họ có bị bắt làm việc đến khi ngã gục, điều đó cũng thật khó để kết luận rằng đó là một trường hợp lạm dụng.

Những trường hợp như thế đầy rẫy trong giới nô ɭệ. Những người buôn nô ɭệ cũng có rất nhiều loại.

Một số thì đối xử với với nô ɭệ của mình như thú vật, không hề cho họ ăn những bữa ăn bình thường. Bọn chúng chẳng cho họ mặc gì ngoài cái vòng cổ, và trong những đêm lạnh giá, bọn chúng còn chẳng cho họ một mảnh vải để làm chăn đắp. Thậm chí khi nô ɭệ của bọn chúng trở bệnh, chúng cũng để mặc cho căn bệnh đó hoành hành. Bọn chúng có những thỏa thuận riêng biệt với một số quý tộc nhất định, và chẳng ai biết được chuyện gì xảy ra với những người phụ nữ chúng đưa cho bọn quý tộc đó…

Và còn rất nhiều trường hợp khác.

Có vẻ như vẫn còn một số lượng khá lớn những người buôn nô ɭệ với những tin đồn đen tối quẩn quanh họ. Và có vẻ như vị Vua mới đã cảnh giác với cái tình trạng hiện tại, thế nên một lượng lớn những kẻ như thế đã bị bắt giữ, nhưng vẫn còn đó một số kẻ ở vùng nông thôn và trong những góc khuất của thành phố.

So với bọn chúng, ông của tôi có vẻ như đối xử với nô ɭệ rất tốt. Họ được cấp quần áo mặc, mặc dù quần áo có hơi tồi tàn, và họ được ăn uống đàng hoàng. Ông cũng không hề hành hạ họ, và nếu họ ngã bệnh, ông ấy liền chăm sóc cho họ. Ông cũng không hề bán họ cho những khách hàng lạ mặt. Có vẻ như ông là một người buôn nô ɭệ đoan chính.

Có lẽ ông không muốn tôi biết được sự thật rằng ông ấy làm cái nghề như thế, nhưng điều đó cũng không khác quá xa so với hình ảnh hiền lành của ông đã khắc sâu trong tôi, thế nên tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.

『Nhưng mà từ những gì mà tôi đã nghe được, các người chẳng có lý do gì để yêu mến ông ấy cả, đúng không?』tôi hỏi.

『Những gì mà Ngài ấy làm đã là quá tốt với những nô ɭệ chúng tôi rồi,』cô ấy đáp. 『Bởi vì, ít nhất thì, chúng tôi không phải lo lắng về những điều kỳ lạ và khiếm nhã xảy đến với chúng tôi. Tuy vậy, giờ đây, chúng tôi không còn có thể chắc chắn về chuyện đó nữa.』

『Huh, là sao?』tôi hỏi.

『Ông của Ngài lúc còn sống đã nói rằng không chắc Ngài sẽ kế thừa cái nghề này, thưa Chủ hiệu. Rằng công việc này là quá khó đối với cái tính nhút nhát và quá tốt bụng của thằng bé, cháu của ông ta.』

Ah… Vậy ra đó là lý do vì sao ông không bao giờ nói cho mình biết, – tôi thầm nghĩ. Có lẽ ông đã giữ bí mật về chuyện này vì ông nghĩ rằng cái kiến thức đó sẽ khiến mình khó chịu.

San nói tiếp. 『Tuy vậy, nếu Ngài chọn con đường không kế thừa công việc này, tất cả chúng tôi sẽ bị bán cho những người buôn nô ɭệ khác. Không có nhà buôn nào có khả năng mua lại tất cả chúng tôi. Thế nên tất cả chúng tôi sẽ bị chia cắt. Có những nô ɭệ trong số chúng tôi đã kết hôn, hay là chị em ruột, nhưng chẳng có thứ gì gọi là suy xét cho việc đó cả. Thực tế, chẳng có sự đảm bảo nào về việc những người buôn nô ɭệ nhận mua chúng tôi sẽ đoan chính như ông của Ngài.』

『Chuyện đó…』

『Và hơn nữa, trong số chúng tôi có những người có con nhỏ. Vị vua đương nhiệm, Đức vua Souma, đã cấm việc sở hữu những nô ɭệ dưới 12 tuổi. Như vậy, những đứa trẻ đó không phải là nô ɭệ, nhưng nếu người mua nói rằng họ chỉ muốn cha mẹ của những đứa trẻ, thì những đứa trẻ đó sẽ bị bỏ lại trong viện mồ côi. Đây chính là lý do vì sao tất cả chúng tôi đều đau khổ trước cái chết của ông Ngài.』

Điều đó rất hợp lý. Họ không chỉ buồn vì ông đã qua đời, mà còn buồn vì cái hoàn cảnh mà tất cả bọn họ đang lâm vào… Chắc chắn là thế rồi.

Tôi không phải là nô ɭệ. Nên tôi không hiểu được những nỗi khổ mà họ phải chịu. Dù vậy, việc không thể hình dung ra được một tương lai tươi sáng cho chính họ, có lẽ, là quá khó khăn so với những gì tôi tưởng tượng.

Trong khi tôi vẫn đang không biết phải nói thế nào, San đưa tôi một vật gì đó.

Đó là một cây roi ngựa. Trong khi tôi vẫn chưa hiểu vì sao cô ta lại đưa tôi cái thứ này, San quay tấm lưng hướng về phía tôi và bất chợt bắt đầu cởi đồ của cô ấy ra. Và rồi, khi chỉ còn lại một mảnh qυầи ɭóŧ (phần trên của cô ấy hoàn toàn khỏa thân), và dùng bộ đồ mà cô ấy vừa mặc che phần phía trước của mình lại, cô ấy quỳ xuống trong tư thế sám hối. Tấm lưng trơn mượt và cái đuôi phủ kín lông của cô ấy đang lộ ra trước mắt tôi.

『Chờ đã, San?! Cô đang làm cái gì thế?!』tôi lớn tiếng.

『Tôi đã nói ra những lời vượt quá cái thân phận nô ɭệ của mình. Tối muốn Ngài trừng phạt tôi.』

『Nhưng tại sao chứ?!』

『Bày tỏ ý kiến của mình với chủ hiệu là điều mà không một nô ɭệ nào được phép làm,』San giải thích. 『Cho dù Ngài có gϊếŧ tôi, hay tra tấn tôi, hay bán tôi cho loại chủ tồi tệ nhất vì điều đó, tôi cũng không có tư cách để phản đối. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Thế nên xin Ngài hãy đánh tôi bằng roi trước mặt mọi người, cầu xin Ngài đấy, hãy tha thứ cho tôi.』

『Không, việc này…』

『Sẽ không sao đâu,』San nói. 『Thanh roi này rất đặc biệt. Nó có khả năng gây ra một cơn đau dữ dội nhưng không để lại vết thương tại nơi nó quật phải. Ngài sẽ không khiến giá trị của tôi bị giảm xuống đâu.』

『Đó là không phải là điều mà tôi muốn nói!』tôi ném thanh roi xuống đất, vòng đến trước mặt San, rồi tôi ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô ấy. 『Cô có phải là kiểu người biếи ŧɦái thích bị hành hạ không vậy hả, San?』

『… Tôi không cho rằng mình là người như thế, ít nhất là vậy,』cô ấy đáp.

『Vậy tại sao cô lại nói ra những lời đó khi cô biết rằng cô có thể sẽ bị đánh?』

Tôi hỏi cô ấy bằng một giọng điềm tĩnh nhất có thể, và rồi San cúi đầu xuống. Mái tóc của cô ấy rũ xuống che khuất gương mặt, nên tôi không thể thấy được biểu hiện của cô ấy, nhưng tôi nghe thấy được tiếng nấc trong lời của cô ấy nói.

『Vì tôi mong rằng cho dù Ngài có đóng cửa tiệm đi nữa… Ngài cũng có một chút lo lắng cho tình trạng của chúng tôi… Ít nhất thì, Ngài sẽ tìm những người mua có thể cho phép những gia đình… được ở bên nhau…』

『Cô có gia đình ở đây không, San?』tôi nhẹ nhàng hỏi.

San lắc đầu.

Cô ấy dám làm cái việc đó mặc dù cô ấy không hề có gia đình ư…

Tôi đưa mắt nhìn từng người nô ɭệ xung quanh.

Có một người phụ nữ đang ôm chặt đứa con của mình vào lòng, nhìn tôi bằng một ánh mắt lo sợ.

Có một cặp nữ nô ɭệ, cả hai đều khoảng 17 tuổi, trông như một cặp chị em và họ đang nắm tay nhau. Một cô gái thì đang im lặng, nhưng cô ta có vẻ như có một tinh thần rất mạnh mẽ (người chị ư?). Cô gái còn lại thì đang tỏ ra cứng rắn, nhưng lại đang run rẩy vì lo sợ (cô em sao?). Cô chị gái im lặng kia đang ôm chặt cô gái còn lại và cố gắng trấn an cô ấy.

San đang tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm vì bọn họ ư?

『Cô cũng muốn tự bảo vệ mình đúng không, San?』tôi hỏi.

Cô ấy không nói gì.

『Giờ cô có thể mặc đồ vào được chưa?』

『Nhưng…!』

『Không sao hết,』tôi nói bằng một giọng cứng rắn.

San miễn cưỡng mặc đồ vào. Khi đó, tôi chợt trông thấy một thứ gì đó rất quyến rũ đang đung đưa, nhưng rồi tôi liền cố gắng hết sức quay mặt đi.

Khi San đã bình tĩnh trở lại, tôi nói với tất cả nô ɭệ. 『Tôi hiểu hoàn cảnh của các người rồi. Dù vậy, tôi không có ý định kế thừa cái nghề này. Tôi không hề có ý muốn trở thành một người buôn nô ɭệ. Công việc này không hợp với tôi.』

San không nói gì.

『Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục cái công việc này cho đến khi tất cả các người đã được bán. Tất nhiên, tôi không có ý định sẽ bán các người cho những khách mua lạ mặt. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm hiểu họ thật cẩn thận. Với quyền hạn của mình, tôi sẽ tìm kiếm những người mua mà cho phép các gia đình được ở bên nhau.』

Nếu tôi là người giàu có, tôi có thể sẽ đóng cái cửa hiệu này và thả tất cả bọn họ. Nhưng, với tình hình hiện tại của tôi, tôi không có đủ tiềm lực để làm điều đó. Dù vậy, tôi vẫn muốn làm tất cả những gì có thể. Khi gương mặt của các nô ɭệ đã trở nên nhẹ nhõm hẳn sau lời nói của tôi, tôi quay sang mỉm cười với San, người vẫn đang sững sờ.

『Đây là những gì tốt nhất tôi có thể làm. Như thế đã đủ chưa?』

『… Còn hơn thế nữa,』cô ấy đáp. 『Ngài thật sự quá tốt bụng, thưa Chủ hiệu.』

『Cô có thể đừng gọi tôi như thế nữa được không? Tên tôi là Ginger Camus.』

『Đã rõ, thưa chủ nhân Ginger.』

Và như thế, tôi và San trao nhau một cái bắt tay thật chặt.

『Ê này, anh bạn!』một thương nhân cất tiếng gọi. 『Cậu có một đứa nô ɭệ trông ngon thật đấy.』

『Con bé này tốn của cậu bao nhiêu thế? Cậu là đứa trẻ giàu có đến từ một gia đình danh giá hay gì à?』

『Um… er… Cảm ơn…』

Trong khi lịch sự lảng tránh những người tiếp cận tôi bằng mấy cái từ lóng của thương nhân, San và tôi dạo quanh một hàng phố trong thủ đô vào giữa trưa, chúng tôi hiện đang mang những cái túi. Trong đó hầu hết là thực phẩm và xà phòng, cùng với đó là những tấm vải mới để làm những bộ quần áo đơn giản. Tôi chắc chắn là các bạn có thể đã nhận ra rồi, hầu hết chúng là để dành cho những nô ɭệ.

『Tuyệt, chúng ta đã xí được một số lượng lớn vải tốt đấy,』tôi nói. 『Cái cửa hiệu Ngân Lộc 2 đó, thật tuyệt vời. Người bán hàng đúng là nhất, khi ông ta nghe được rằng chúng ta sử dụng những nguyên liệu này để làm quần áo mới cho các nô ɭệ, ông ta đã bán rẻ cho chúng ta cả đống vải này mà chẳng hề tỏ vẻ gì là không hài lòng về chuyện đó cả.』

『Ngài tốt bụng thật đấy,』cô ấy nói.

『Ah…! Xin lỗi nhé San. Bắt cô phải đi theo và mang đồ giúp tôi thế này.』

『Ngài không cần phải tỏ ra lo lắng cho một nô ɭệ như thế đâu,』San lãnh đạm nói. 『Ngài có thể ra bất cứ mệnh lệnh nào cho tôi mà.』

Chiều cao của cô ấy hơn tôi một chút, và cái cách mà cô ấy đi đứng thẳng lưng thế này, cô ấy có một phong thái rất chững chạc mà bạn không thể nào nghĩ rằng đó là một nô ɭệ. Lẽ nào cô ấy xuất thân từ một gia đình gia giáo ư?

『Nhưng mà dù vậy, mấy cái cửa hàng này, tại sao lại chỉ có nô ɭệ là người trông cửa hàng vậy nhỉ?』tôi thắc mắc.

『Vì chừng nào họ còn đeo cái vòng cổ, nô ɭệ sẽ tuyệt đối trung thành,』San giải thích. 『Vì vậy hoàn toàn có thể cho họ làm việc đó, thế nên tôi nghĩ chuyện này là bình thường thôi.』

『Oh, tôi hiểu rồi.』

『Quan trọng hơn… tại sao Ngài lại cho các nô ɭệ ăn uống đàng hoàng và còn cho họ mặc quần áo mới khi Ngài dự định sẽ bán họ đi cơ chứ, chủ nhân Ginger?』San hỏi.

Tôi hỏi lại cô ấy, 『Giữa một món hàng sạch sẽ và món hàng dơ bẩn, cô nghĩ người ta sẽ quan tâm tới món nào hơn?』

『Chắc hẳn là… món hàng sạch sẽ rồi, tôi nghĩ thế…』

『Đúng vậy. Ý tưởng của tôi hiện tại cũng giống thế.』

Tôi cảm thấy thật sai trái khi nói về con người như món hàng, nhưng thực tế nô ɭệ luôn bị đối xử như món hàng. Thế nên trong trường hợp đó, tôi muốn biến họ thành món hàng mà mọi người sẽ phải đối xử tốt với chúng. Tôi biết là điều này nghe đạo đức giả thật, nhưng hiện tại đó là tất cả những gì mà tôi có thể làm.

『Những nô ɭệ sạch sẽ, tươi tỉnh, và ăn mặc đẹp sẽ có giá hơn,』tôi nói tiếp. 『Tôi nghĩ điều này sẽ giúp chúng ta tránh xa những người mua mà chỉ muốn sử dụng nô ɭệ làm lao động dùng một lần.』

『Bán được món hàng mới là điều tối quan trọng trong cái nghề này,』San nói. 『Tôi không chắc là Ngài đang có một hướng tiếp cận đúng đắn đứng theo góc độ của người bán đâu.』

『Đó là lý do vì sao tôi đã bảo với cô là tôi không hợp với cái nghề buôn nô ɭệ này mà?』

『Có thật không? Tôi nghĩ Ngài có thể bất ngờ trở thành một người buôn nô ɭệ giỏi giang đấy.』

『Lời của cô hoàn toàn ngược lại với những gì mà cô vừa nói lúc nãy đấy?!』

『Đó chỉ là những lời nhảm nhí không đáng để lưu tâm của một nô ɭệ thôi mà. Đừng chú ý đến nó.』San mỉm cười tinh nghịch. Urkh, cô ấy chắc chắn đang đùa giỡn với tôi đây. 『Nếu tôi khiến Ngài tức giận, vậy thì hãy dùng cái roi…』

『Tôi sẽ không đánh cô đâu, được chưa?!』

『Nhưng mà, nếu Ngài thử làm điều đó một lần, biết đâu Ngài sẽ đánh thức một bản năng nào đó bên trong Ngài thì sao?』

『Tôi không muốn đánh thức cái gì hết! Cô có chắc là cô không phải loại người biếи ŧɦái thích được hành hạ không vậy?』

『Có lẽ nào đó chỉ là một thắc mắc của người sẽ dùng roi đánh tôi không nhỉ?』cô ấy hỏi.

『Huh?! Ý cô là…』

『Hee hee. Tôi chỉ đùa thôi.』San mỉm cười vui vẻ với tôi, rồi nhanh chóng lủi đi mất, bỏ lại tôi đằng sau.

Trong một phút chốc, tôi đứng ngây người ra trước khi vội vã lấy lại tâm trí và đuổi theo cô ấy.

Tôi tự hỏi ai là vật sở hữu và ai là chủ ở đây ấy nhỉ…

– Vài ngày sau đó.

『Được rồi, nào mọi người,』tôi cất tiếng. 『Qua bảng cửu chương thứ 3 thôi nào. Ba nhân một, bắt đầu!』

『3 nhân 1 là 3, 3 nhân 2 là 6, 3 nhân 3 là 9…』 Theo chỉ dẫn của tôi, các nô ɭệ bắt đầu đọc lớn bảng cửu chương 3.

Bên cạnh họ, một nhóm nô ɭệ khác đang tập viết, sử dụng nước để phết lên tấm đá phiến. Vì giấy và mực khá là đắt, nên chúng tôi dùng những thứ đó để thay thế.

Mình muốn sử dụng giấy và mực hơn, nhưng xét cho cùng… khả năng tài chính của mình thật sự không rộng rãi đến thế…

『Ngài đang làm gì vào giờ này thế?』San cất tiếng hỏi, giọng có vẻ hơi bực bội. Cô ấy vừa mới trở về sau khi hoàn thành những công việc vặt mà tôi giao cho.

『Hm? Tôi nghĩ rằng mình sẽ dạy tất cả mọi người cách viết và làm tính,』tôi nói.

『… Tại sao?』

『Tôi có một vài suy tính. Nếu nói về công cụ, thì thứ nào có nhiều chức năng bổ sung hơn sẽ được đối xử tốt hơn, đúng không nào? Vậy, thứ chức năng bổ sung nào mà chúng ta có thể dạy cho con người, tôi đã tự hỏi thế, và câu trả lời xuất hiện trong đầu tôi chính là, “Giáo dục, có lẽ thế?”』

Có một sự thật đáng buồn là, rất nhiều người chỉ cho rằng nô ɭệ là một nguồn lao động phổ thông rẻ tiền, là thứ mà họ sẽ sử dụng cho đến khi chúng hỏng và rồi vứt đi.

Đó thật là một địa vị khắc nghiệt, nhưng điều đó cũng đúng đối với những nô ɭệ thông thường, lao động chân tay nặng nhọc là thứ duy nhất khiến họ hữu dụng. Vậy bây giờ, nếu một nô ɭệ biết viết và làm tính thì sao? Nếu một nô ɭệ biết đọc, viết, và làm tính, chẳng phải điều đó sẽ khiến họ trở nên giá trị hơn và thật lãng phí khi biến họ trở thành lao động phổ thông dùng một lần sao?

Sự thật là, khi những người có những kĩ năng như thế trở thành nô ɭệ, họ được bán với giá cao hơn nhiều, và họ được sử dụng với rất nhiều mục đích khác nhau so với những nô ɭệ chỉ hữu dụng trong lao động phổ thông. Họ có thể làm người trông cửa hàng, và đôi lúc còn được thuê để trở thành người hầu và thư kí cho quý tộc.

Có lẽ bạn sẽ cho rằng, 『Vậy thì, chúng ta nên dạy cho tất cả nô ɭệ biết đọc và viết chứ,』nhưng đó là việc không hề mang lại hiệu quả. Dạy học cho nô ɭệ rất tốn thời gian, có nghĩa là họ phải tốn thêm một khoản chi phí dưỡng hộ. Bên cạnh đó, hầu hết những người ghé thăm những nhà buôn nô ɭệ đều tìm kiếm nguồn lao động phổ thông. Có rất ít người chịu mua nô ɭệ đã được giáo dục. Nếu có quá nhiều nô ɭệ như vậy, họ sẽ không thể được bán, và nếu như người buôn nô ɭệ bắt buộc phải bán rẻ họ như một lao động phổ thông, thì đó sẽ là một thất bại thảm hại. Dù sao thì, đây, cuối cùng, cũng là kinh doanh mà.

Dù vậy, đó chẳng phải là thứ khiến tôi lo lắng lúc này. Tôi chẳng hề có ý định làm tiếp cái nghề này.

Cho dù tôi có phải đổ một phần gia sản mà ông để lại vào đây, tôi vẫn cảm thấy ổn với điều đó chỉ cần tôi có thể sắp xếp cho những người ở đây được vào tay những người mua hợp lí mà tôi có thể kiểm soát được. Cho dù chẳng kiếm được chút lời nào, tôi vẫn sẽ cố gắng làm việc để bán được họ cho những người mua mà tôi cho rằng sẽ tốt đẹp, và một khi tôi đã chắc chắn về tương lai của bọn họ theo nhiều hướng khác nhau, tôi sẽ đóng cửa hiệu. Tôi nghĩ đó sẽ là cách mà tôi thể hiện lòng tôn kính của mình với ông.

『Đó là những thứ mà ông đã dạy tôi, và trình độ học vấn của tôi cũng đã đủ để chỉ lại cho tất cả mọi người,』tôi nói. 『Cô có muốn tôi dạy cho cô luôn không, San?』

『Chẳng cần phải thế đâu,』San đáp. 『Tôi xuất thân từ một gia đình thương gia, nên tôi có thể đọc và làm tính.』

Một gia đình thương gia ư? Làm thế nào mà cô ta lại trở thành nô ɭệ thế này…?

『Um… Cô có phiền không nếu tôi hỏi chi tiết?』tôi đánh bạo.

『Đó chẳng phải là một câu chuyện thú vị gì cả. Một người chủ cửa hiệu bị người ta lừa gạt và thấy rằng ông ta cần phải bán đi một trong những đứa con gái của mình để bảo vệ cái cửa hiệu và gia đình của ông ta. Mọi chuyện chỉ có thế.』

『Ý cô là sao, đó là tất cả mọi chuyện ư…?』

『Chỉ là một câu chuyện rất đỗi bình thường,』San đáp. 『Những mẩu chuyện bất hạnh giống thế… Ngài có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.』

Cho dù quốc gia có thịnh vượng đến đâu, cho dù chính phủ và trật tự công cộng có tốt đến mấy đi nữa, ác tâm của con người vẫn không bao giờ biến mất. Những chuyện như thế này xảy ra không hiếm. Tôi chỉ là một trong những người đã rơi vào cái hoàn cảnh này mà thôi, – ánh mắt lạnh lẽo của San nói cho tôi biết điều đó. Có vẻ như cô ấy đã từ bỏ tất cả hi vọng.

『Mà dù sao thì, đây là một kĩ năng mà tôi may mắn có được, hãy để tôi dạy cho họ cùng với Ngài,』San nói.

『…Vâng, nhờ cô vậy.』

Có lẽ đối với một nô ɭệ sẽ rất khó khăn, nhưng mình muốn San cũng có được một tia hi vọng, – tôi thầm nghĩ một cách nghiêm túc, lặng nhìn cô ấy đang dạy cho một cậu bé nô ɭệ cách đọc.

Một tháng sau, công việc kinh doanh của tôi vẫn chưa thực sự tiến triển. Hay nói đúng hơn, tôi chưa bán được ai cả.

Ha ha ha… Sao lại thành ra thế này chứ…?

Tôi đang ngồi tại quầy tính tiền và đưa tay ôm đầu nghĩ ngợi, San mang đến cho tôi một ít trà và hỏi, 『Tôi chắc là đã có một số khách hàng. Sao Ngài lại không bán chúng tôi cho họ?』

Vâng, đúng là vậy, có một số khách hàng đã đến và nói rằng họ muốn mua nô ɭệ. Tuy vậy, từ những gì tôi biết được trong cuộc trò chuyện phỏng vấn với họ, chẳng ai trong số họ là loại người mà tôi có thể tin tưởng bán cho.

『Nếu có một thứ gì đó khiến tôi cảm thấy tự hào, thì đó chính là kĩ năng nhìn người của tôi đấy』tôi giải thích.

『Vậy là bọn họ không đạt tiêu chuẩn của Ngài sao, Chủ nhân Ginger?』

『Tất cả họ đều chỉ nhìn nhận nô ɭệ như là công cụ để sử dụng rồi sau đó vứt đi,』tôi nói. 『Cho dù họ có hành động lịch thiệp đến đâu đi nữa. Cũng không thể nào dễ dàng che dấu được phần dơ bẩn trong tâm hồn của mình.』

『Vậy sao…?』San hỏi.

『Dù gì thì tôi đã hứa với mọi người rằng tôi sẽ tìm cho họ những người mua đáng tin. Tôi phải lựa chọn thật cẩn thận.』

『Nếu Ngài cứ giữ cái suy nghĩ như thế, Ngài có thể sẽ bị kiệt quệ tài chính và sau cùng sẽ tự biến mình thành nô ɭệ luôn đấy, Ngài biết điều đó chứ?』San hỏi tiếp.

『Đó sẽ là một vấn đề đấy, nhưng… Ngày trước, ông đã nói với tôi điều này về nghề kinh doanh: “Mọi sự tĩnh lặng rồi cũng phải kết thúc, con nước lúc nào cũng có thể bất chợt thay đổi dòng. Đó là lý do vì sao con cần phải chờ đợi thời cơ của mình mà không được bỏ cuộc, và khi cơ hội đến, hãy nắm chặt lấy nó và đừng để thất bại.”』

Vậy nên, lúc này đây, cho dù có khó khăn như thế nào, mình cũng sẽ kiên nhẫn. Để không bị đánh mất cái cợ hội chắc chắn sẽ tới vào một ngày nào đó.

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ, San bất chợt mỉm cười. 『Lạ thật… Khi tôi ở bên cạnh Ngài, chủ nhân Ginger, mặc dù tôi là một nô ɭệ, điều đó lại hầu như khiến tôi thắp lên được một hi vọng cho tương lai.』

Một nụ cười thật dịu dàng. Vì nụ cười đó, tôi cảm thấy rằng mình có thể cố gắng thêm một chút nữa.

Sẽ ổn thôi. Cơ hội cuối cùng rồi cũng sẽ tới. Có lẽ thế… PhảiMình chắc chắn là thế!

Đó là những điều mà tôi đã tự dặn mình để làm lý do tiếp tục chờ đợi. Và rồi…

… Không lâu sau đó, cơ hội đã bất chợt đến.

Vào một buổi sáng, khi tôi đang mở cửa hiệu, bình thường như mọi ngày…

『Xin thứ lỗi! Ở đây có nô ɭệ nào biết đọc và viết không?!』

『Tôi đang rất cần họ! Tôi sẽ mua họ với giá cao, xin hãy để tôi mua họ!』

『Tôi nữa! Nếu cậu có yêu cầu gì, cứ nói thẳng ra cho tôi biết!』

… Một lượng người cực đông đảo bất chợt ùa vào bên trong cửa hiệu. Tất cả họ đều ăn mặc rất sang trọng và lịch sự. Khá nhiều người trong số đó đến đây vì chỉ thị của chủ nhân họ, nhưng cũng có những người là quý tộc và hiệp sĩ tự mình đến đây chọn mua. Cả San và tôi đều sửng sốt.

『Erm… Thực ra thì, toàn bộ những nô ɭệ ở chỗ chúng tôi đều biết viết và làm tính…』tôi nói.

『Thật sao?!』

『Làm ơn! Ôi xin cậu đấy! Xin hãy cho tôi mua họ!』

『Tôi là người đến trước mà! Lãnh địa của chúng tôi đang gặp rắc rối!』

『X-Xin hãy bình tĩnh nào! Cái tình huống này thực ra là sao vậy?!』tôi lớn giọng.

Tôi nhờ San và những nô ɭệ khác chuẩn bị trà cho tất cả mọi người, rồi tôi đề nghị các vị khách giải thích chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Có vẻ như mọi chuyện bắt nguồn từ lúc vị vua trẻ tuổi của chúng tôi, Quốc vương Souma, thay đổi chính sách của Ngài ấy về cách đánh giá năng lực của các quý tộc và hiệp sĩ. Những thành tựu của Ngài ấy trong khoảng thời gian từ lúc vị cựu vương thoái vị đã được lấy ra làm lời cảnh báo. Ngài ấy đã phế bỏ thế lực Tam tước dám chống đối mình, đánh bại Công quốc Amidonia dám tấn công chúng tôi, và vừa mới vài hôm trước đã sáp nhập họ. Tại thời điểm này, vị thế của Ngài ấy đang cực kỳ vững chắc.

Và có vẻ như Đức vua đã đột nhiên ra chỉ thị, 〖Bắt đầu từ lúc này, ta sẽ thêm kĩ năng cai trị lãnh thổ của các ngươi vào danh sách các chỉ số quyết định việc thăng và giáng chức của quý tộc và hiệp sĩ, thế nên chúc may mắn nhé.〗 (Mặc dù vậy, tôi không tin là Ngài ấy lại nói thẳng tuột ra như thế)

Những người bắt đầu trở nên hoảng loạn là những quý tộc và hiệp sĩ chẳng hề quan tâm nhiều đến lãnh địa của mình, mà giao quyền cai trị của họ cho những vị quan hành chính. Những quan chức quý tộc đang làm việc trong những thành phố thì hướng đến việc gia nhập vào bộ máy nhà nước làm đường tiến thân, trong khi những hiệp sĩ thì tin rằng vùi đầu vào chiến trường sẽ giúp họ thăng chức. Đó là lý do vì sao, giờ đây khi họ sẽ phải trực tiếp nắm giữ quyền cai trị trên lãnh thổ của mình, họ liền bắt đầu hối hả tìm kiếm những người quan hành chính tài giỏi và những người thuộc cấp khác làm việc cho họ.

Điều kiện duy nhất của một người quan chức vùng nông thôn là khả năng đọc viết và kĩ năng làm tính, nhưng có rất ít người trong đất nước này sở hữu cả hai kĩ năng này. Cả hai kĩ năng đều phải được chỉ dạy, và những người được dạy (chính xác hơn là, những người cần được dạy) toàn tập trung ở những vị trí cao trong xã hội. Thương nhân cũng có thể làm được, nhưng họ có công việc của riêng mình, nên không thể nào thuê họ được nếu không đền bù được cho họ một khoản lợi nhuận tương đương. Nói cách khác, thực sự nguồn nhân lực có khả năng trở thành quan chức vùng nông thông cực kỳ hạn chế.

Những người có địa vị xã hội thấp, nhưng có cố gắng trong việc học tập vì họ tin rằng những thứ đó sẽ hữu dụng vào một lúc nào đó, là những người đầu tiên được nhắc tới. Tuy vậy, những người như vậy đã được các quý tộc và hiệp sĩ có khả năng đề nghị một chế đãi ngộ hấp dẫn thuê hết rồi. Những người gặp rắc rối chính là những quý tộc và hiệp sĩ cấp bậc thấp.

Họ rất cần người, nhưng họ lại không thể đề nghị được một chế độ đãi ngộ đủ tốt để thu hút người tài. Và tia hị vọng cuối cùng của họ chính là những nô ɭệ.

Nghĩ lại thì, nô ɭệ xuất thân từ đủ loại hoàn cảnh khác nhau, – tôi nghĩ. Những nô ɭệ biết viết và làm tính có giá cao hơn, nhưng một số đã được bán rồi.

Có vẻ như những quý tộc có suy nghĩ như thế đều tức tốc liên hệ với những nhà buôn nô ɭệ. Những nô ɭệ có khả năng viết và làm tính tại các nhà buôn lớn trong nháy mắt đã được bán hết, và giờ đây họ đang phải vòng xuống những nhà buôn nô ɭệ vừa và nhỏ. Đó là lý do họ xuất hiện ở cửa hiệu chúng tôi.

『Được rồi… tôi đã hiểu tình cảnh hiện tại rồi,』tôi lên tiếng. 『Tôi có một số điều kiện cho các vị, thế nên tôi sẽ phỏng vấn từng người.』

Và thế là, tôi bắt đầu việc phỏng vấn những vị khách mua tương lai này, từng người một.

Thay vì tập trung vào mức giá, tôi quan tâm đến việc những nô ɭệ sau đó sẽ được đối xử thế nào hơn. Có một số người nói rằng, 『Tôi muốn dùng họ như những quan chức, thế nên tôi sẵn sàng chuộc họ khỏi kiếp nô ɭệ』. Những người đó đã được tôi ưu tiên khi tôi cho họ gặp gỡ các nô ɭệ. Tôi đã quyết định sẽ không bán cho những người mà tôi thấy rõ ràng rằng họ có ý định bệnh hoạn, và cố gắng giữ cho những người thân được sống chung với nhau.

Trường hợp của người mẹ có con nhỏ…

『Tôi sẽ chuộc cô ấy khỏi kiếp nô ɭệ! Đứa trẻ cũng có thể đi theo luôn! Thế nên, xin cậu, hãy cho cô ấy đến lãnh thổ của tôi!』

… là lời của một nữ hiệp sĩ đang cầu xin tôi, cô ta gần như muốn khóc luôn rồi, nên tôi quyết định cho phép cô ấy mua họ. Hình như cô ấy trở thành một hiệp sĩ là vì cô ấy ngưỡng mộ vị công chúa can đảm Liscia, nhưng khả năng của cô ấy hoàn toàn nghiêng về mảng võ thuật, và cô ấy không hề biết gì về việc cai trị lãnh thổ của mình. Đó là lý do vì sao cô ấy đang phải tuyệt vọng tìm kiếm một người có khả năng giúp cô ấy. Cô ta trông có vẻ là người tốt, và tôi tin rằng họ sẽ có một cuộc sống tốt với cô ấy.

Những nô ɭệ khác tiếp tục được bán đi từng người một giống như thế, nhưng… thương vụ khiến tôi thật sự kinh ngạc chính là hai chị em nô ɭệ.

Có vẻ như một quý tộc trẻ tuổi đã say mê 2 người họ, anh ta không chỉ chuộc thân phận cho họ, mà còn muốn lấy hai người họ làm vợ. Và hơn thế nữa, người quý tộc này có vẻ như đến từ một gia tộc khá là danh giá.

『Ngài không đến đây để tìm kiếm những người quan hành chính và quan chức tiềm năng sao?』tôi hỏi.

『Dĩ nhiên đó là ý định ban đầu của tôi, nhưng tôi đã xiêu lòng trước vẻ đẹp và tài trí của 2 người họ mất rồi,』người quý tộc đó trả lời. 『Gia tộc của tôi hiện tại đang ở trong tình cảnh tốt nhất là chúng tôi không nên có mối thông gia với những gia tộc khác. Tôi tin chắc là Bệ Hạ sẽ cảm thấy an lòng nếu tôi lấy một người vợ thường dân. Bên cạnh đó, khi nghĩ về cái nhiệm vụ đang chờ đợi tôi hoàn thành, tôi không nghĩ là những người con gái của bất kì gia tộc nào khác sẽ muốn kết hôn với tôi đâu.』

Tên của người quý tộc đó là Piltory Saracen. Anh ta có vẻ như là người đứng đầu trẻ tuổi của một gia tộc có dòng dõi khá lớn ở đất nước này, nhà Saracen. Anh ta khá là nhiệt tình, và trông có vẻ như là một chàng trai trẻ lịch sự.

Tại sao một người có gia thế như vậy lại muốn lấy nô ɭệ chứ? – tôi tự hỏi. Hình như, cái tình huống và nhiệm vụ mà anh ta đang gặp phải có liên quan đến việc này.

『Um, tôi không thể để Ngài mang họ đến những nơi quá nguy hiểm…』tôi bắt đầu lên tiếng.

『Tôi muốn khẳng định với cậu một điều, tôi sẽ phải rời đất nước này trong một khoảng thời gian,』anh ta nói. 『Nếu họ trở thành vợ của tôi, tôi xin thề sẽ bảo vệ họ bằng cả tính mạng của mình. Tôi xin cam đoan với trời đất rằng chừng nào tôi còn sống, họ sẽ không bao giờ phải chết trước tôi.』

『U-uh… Vậy bây giờ, hãy lắng nghe ý kiến của hai người họ xem thế nào.』

Tôi cảm thấy mình bị lấn át trước lòng nhiệt thành của anh ta và cho phép Ngài Piltory gặp mặt 2 chị em. Và mọi chuyện thành ra thế này, hai người chị em đó cũng thích chàng trai trẻ này luôn. Anh ta rất đẹp trai, lịch sự, và giàu có, tất cả những điều đó đã khiến anh ta trở nên cực kì lôi cuốn, nhưng có vẻ như thứ khiến họ quyết định một cách chắc nịch như vậy là vì hai người họ có thể ở bên nhau. Họ có đôi chút lo lắng khi biết được Ngài Piltory sẽ bị điều đến một nước ngoại bang, là Đế quốc Grand Chaos, nhưng họ vẫn quyết định theo anh ta.

Cơ mà, mình có thể chắc chắn rằng anh ta là một người tốt, nên nếu hai người họ cảm thấy ổn, thì mình cũng vậy, – tôi thầm nghĩ.

Sau đó, mặc dù tôi đã thêm vào một số điều kiện nghiêm ngặt về việc đối xử với nô ɭệ, lượng người mua vẫn cứ xuất hiện hằng ngày, và chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trong cửa hiệu chỉ còn lại tôi và San .

Lý do mà San là người cuối cùng ở lại là do cô ấy phải phụ giúp tôi. Sẽ là quá sức với tôi nếu phải tiếp đãi tất cả những người đó một mình, và San đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Tất nhiên, nhờ vào vẻ đẹp và thân hình quyến rũ của mình, đã có rất nhiều người muốn mua cô ấy với cái giá không hề kém cạnh 2 chị em Anzu và Shiho. Tuy vậy, chính San đã nói rằng, 『Tôi sẽ ở lại giúp đỡ Ngài cho đến khi tất cả họ được mua hết, thưa chủ nhân Ginger.』Thế nên tôi đành chiều theo tấm lòng của cô ấy.

Hiện tại chúng tôi đang ở trong cửa hiệu trước giờ mở cửa. Tôi đang ngồi tại quầy tính tiền, và rồi tôi quay sang nhìn San đang đứng kế bên và dâng trà cho tôi.

『San này, cô…』

『Có chuyện gì vậy, thưa chủ nhân Ginger?』cô ấy hỏi.

『Um… à… không có gì đâu…』

『Hm?』

San đã làm việc rất chăm chỉ vì những nô ɭệ, và vì tôi nữa. Không phải là tôi không cảm nhận được gì khi tôi thấy cô ấy làm thế.

May mắn thay, tất cả đều đã được mua, và nhờ người mua là những quý tộc, lúc này tôi đã có một lượng tài sản đáng kể. Nếu tôi chuộc San khỏi kiếp nô ɭệ, chúng tôi có thể cùng nhau bắt đầu một công việc kinh doanh mới. Tôi đã bắt đầu nghĩ đến khả năng đó.

Nhưng… Mình tin chắc là có một ai đó tốt hơn sẽ đến và muốn mua San, – tôi thầm nghĩ. Chưa chắc công việc mới của mình sẽ thuận lợi, và có lẽ San cũng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn nếu theo người đó.

Trong khi tôi đang nghĩ ngợi về việc đó, cánh cửa mà tôi chắc chắn là đã để tấm bảng “Đóng cửa” trên đó rồi, bỗng mở ra. Tôi nhìn lên, không rõ là có chuyện gì, và tôi thấy một người thanh niên trẻ đứng đó.

『Tôi có một yêu cầu,』người thanh niên trẻ lên tiếng. 『Cậu có thể bán người nô ɭệ đó cho tôi không?』

Người thanh niên trẻ đó ăn mặc như một lữ khách đến từ một đất nước khác. Cậu ta đội một chiếc mũ rơm phủ xuống tận trán, cùng với đó là một chiếc áo choàng lữ hành. Nhìn bộ dạng của cậu ta… có lẽ nào cậu ta đến từ Quần đảo Cửu Thủ Long?

『Um, chúng tôi vẫn chưa mở cửa…』tôi đáp.

『Xin thứ lỗi,』người thanh niên trẻ nói. 『Tôi đã bị mê hoặc khi nhìn thấy cô gái tộc gấu mèo đó, và tôi đã không kìm lòng được. Liệu có cách nào để cậu bán người nô ɭệ đó cho tôi không? Tất nhiên, tôi dự định sẽ trả với cái giá nhiều hơn cả giá trị thực của cô ấy. Khi đã mua cô ấy xong, tôi cũng sẽ chuộc thân phận cho cô ấy.』

『Chính xác thì Ngài sẽ trả bao nhiêu?』San hỏi.

『San?!』tôi quát to.

Trong khi tôi vẫn đang kinh ngạc vì San đang cố tự mình xúc tiến cái thương vụ, cô ấy mỉm cười với tôi. “Ngài đã mang lại những điều tốt đẹp cho những nô ɭệ khác, chủ nhân Ginger. Tôi là người cuối cùng còn sót lại. Thế nên trong trường hợp đó, trong lần phục vụ cuối cùng này đây, tôi sẽ tự bán mình với giá thật cao, và kiếm cho Ngài thêm một số tiền. Mong Ngài, hãy dùng chúng để bắt đầu công việc kinh doanh mới của mình.”

『Cô đang nói cái gì thế?』

Chẳng lẽ từ trước đến giờ San đã nghĩ đến điều này sao?

Người thanh niên trẻ ngoại quốc đặt xuống bàn một bao tiền. 『Trong cái túi này có 10 đồng vàng lớn và 50 đồng vàng thường. Bấy nhiêu đây đã đủ chưa?』

10 đồng vàng lớn và 50 đồng vàng thường là… 1,000,000G?! Một nô ɭệ bình thường giá chỉ dao động từ 10,000G đến 20,000G. Cậu ta có thể chi một lượng tiền lớn đến vậy sao?

Người thanh niên trẻ này… Có gì đó rất kì lạ…



Cậu ta đang hành xử như những người giàu có hay làm, sử dụng sức mạnh của đồng tiền để làm những điều họ muốn, nhưng tôi lại không cảm nhận được bầu không khí khó chịu tỏa ra từ người thanh niên trước mặt tôi. Không giống như Ngài Piltory, người đã lấy hai chị em, cậu ta không có vẻ gì là có tình cảm với San cả. Mà hình như… tôi có cảm giác là cậu ta đang tập trung vào tôi. Giống như là cậu ta đang quan sát xem tôi sẽ làm gì sau khi trưng ra một đống tiền như vậy…

Trong khi tôi vẫn đang cẩn trọng để mắt đến cậu ta, San cúi đầu trước người thanh niên trẻ đó.

『Nhiêu đây là đủ rồi. Xin Ngài, hãy mua tôi.』

『Tôi đã bảo với cô rồi, đừng có tự ý quyết định như thế!”』tôi đứng dậy và chắn giữa hai người họ, cầm lấy bao tiền và nhét trở lại vào tay người thanh niên.『Tôi thật sự xin lỗi, nhưng cô ấy không phải để bán. Khi tôi bắt đầu công việc kinh doanh mới của mình, tôi cần cô ấy ở đây làm việc cho tôi.』

『Chủ nhân Ginger…』

Đôi mắt của San mở to vì kinh ngạc. Đây chính là… sự ích kỉ của tôi.

『Tôi xin lỗi, San,』tôi nói. 『Có thể mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu cô được mua bởi người này. Anh ta rõ ràng có khả năng tài chính rất lớn, còn tôi lại không chắc rằng công việc kinh doanh của mình sẽ tốt đẹp.』

Nhưng, tôi không thể làm vậy. Khi San… sắp bị cướp khỏi tay tôi, tôi mới nhận ra rằng. Tình cảm mà tôi dành cho cô ấy mãnh liệt như thế nào khiến tôi không muốn mất cô ấy.

『Nhưng, ngoài sự ích kỉ của mình ra, thì anh cũng không muốn em phải rời xa anh,』tôi nói.

『Chủ nhân Ginger… Em đã hành động quá lỗ mãng…』San vừa nói vừa khóc. Rồi cô ấy bước đến trước tôi và cúi đầu.『Xin Ngài… Hãy để em được ở bên cạnh Ngài, chủ nhân Ginger…』

『Được. Tất nhiên anh sẽ làm thế.』tôi dịu dàng ôm chặt lấy San.

Sau một hồi, tôi chợt nhận ra là chúng tôi hoàn toàn quên mất vị khách trẻ ngoại quốc kia. Tôi quay sang nhìn anh ta, gương mặt của người thanh niên trẻ nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi buông San ra và cúi đầu trước vị thanh niên trẻ. 『T-Tôi xin lỗi!』

『Không, uh… tôi cũng là người có lỗi,』anh ta đáp.『Tôi chỉ định thử cậu thôi, nhưng tôi không ngờ là hai người lại bất chợt thú nhận tình cảm của 2 người cho nhau như vậy… Uh, chúc mừng nhé.』

『X-Xin… đa tạ,』tôi lắp bắp.

X-Xấu hố quá. Nghĩ lại toàn cảnh sự kiện lúc nãy khiến gương mặt của tôi nóng bừng hết cả lên.

… Chờ đã, huh? Thử tôi ư? Người thanh niên này vừa mới nói là anh ta đang thử tôi sao?

Từ đằng sau người thanh niên trẻ, một cô gái cực dễ thương trong tấm áo choàng có mũ với mái tóc được cột hai bên xuất hiện và bước vào cửa hiệu. Cô gái đó liền đứng cạnh người thanh niên trẻ và nở một nụ cười hí hửng.

『Thấy chưa? Anh ta là một người buôn nô ɭệ thú vị, y như những gì Sebastian nói đúng không?』

『Đúng là vậy,』người thanh niên trẻ đáp. 『Anh đã không tin là có một người như cậu ta trên đời này. Anh đoán là, như người ta vẫn thường hay nói, con người thường không chú ý đến những gì quá gần gũi với họ. Ai mà ngờ được là vẫn còn người tài giỏi như vậy đang ẩn nấp bên trong thủ đô Hoàng gia chứ. Đây là lý do vì sao anh không bao giờ cảm thấy mệt mỏi trong việc săn tìm nhân tài.』

Rồi người thanh niên trẻ tháo chiếc mũ xuống. Gương mặt đó… Tôi đã từng thấy qua trên Ngọc Phát thanh Hoàng gia mà!

『B-Bệ Hạ?!』tôi hét lên.

Người đang đứng đó, chính là Quốc vương Souma Kazuya.

Còn nữa, cô gái đang đứng cạnh Ngài ấy chính là Công chúa Roroa của cựu Công quốc Amidonia, hôn ước giữa cô ấy với Quốc vương Souma đã được công bố trên Ngọc Phát thanh Hoàng gia vài ngày trước! San và tôi liền vội vã quỳ xuống trước mặt họ, nhưng Bệ Hạ liền nói, 『Ah, hiện tại ta tới đây trong bí mật, nên miễn lễ đi,』và ngăn chúng tôi lại.

『Um… thưa Bệ Hạ… Người đang làm gì ở đây thế ạ?』Tôi cất tiếng hỏi, đầu tôi vẫn còn đang hỗn loạn.

Ngài Souma mỉm cười. 『Ta đã nghe rất nhiều điều tốt đẹp về cậu. Rằng cậu đã dạy cho những nô ɭệ cách viết và làm tính, và còn sắp xếp cho họ được bán vào những nơi đối xử tốt với họ. Kể từ giờ, các nhà buôn nô ɭệ quanh thủ đô thể nào cũng sẽ bắt chước cậu và dạy cho những nô ɭệ. Vì có vẻ như càng đối đãi tốt với nô ɭệ thì sẽ càng thu lại nhiều lợi nhuận hơn.』

『T-Thần hiểu rồi…』

『Theo như ta nhận thấy, cậu hình như chẳng nhận ra được thành tựu đáng kinh ngạc mà cậu đã đạt được nhỉ』Ngài ấy tiếp tục.『Mà, có lẽ cậu có thể làm được hoàn hảo thế này là bởi vì cái tính khiêm nhường của cậu đấy.』

Quốc vương Souma gật đầu, có vẻ như Ngài ấy khá hài lòng với cách giải thích đó.

『Ginger. Cậu đã cố gắng cải thiện chế độ đối đãi đối với cái vị trí thấp hèn nhất trong xã hội này bằng cách cho họ một công việc. Nhờ đó mà, Những nô ɭệ ấy giờ đây đã không còn là nô ɭệ. Đây là một việc mà ngay cả những người đứng đầu, như Nữ Hoàng Maria và ta, đều không dễ dàng làm được, mặc dù chúng ta rất muốn, cậu có biết điều đó không? Thế mà cậu, chẳng biết từ đâu ra, lại làm được cái việc đó.』

『Không… thần chỉ… thần chỉ cố gắng bảo vệ những người trước mắt mình, mặc dù đó là tất cả những gì thần có thể làm…』

『Ta đang tìm kiếm những người có thể làm những điều như thế.』Bệ Hạ đặt tay xuống bàn.『Ta dự định sẽ quốc hữu hóa hình thức buôn bán nô ɭệ trong đất nước này. Những nhà buôn nô ɭệ sẽ trở thành những quan chức, và họ sẽ phải vượt qua những bài kiểm tra riêng biệt. Xét cho cùng, làm như thế sẽ dễ dàng quản lí họ hơn. Và trên hết, để chắc chắn rằng những nô ɭệ sẽ không bị sử dụng như nguồn lao động phổ thông cho đến khi kiệt sức rồi bị vứt đi, chúng ta sẽ thiết lập những trung tâm huấn luyện việc làm cho họ. Cùng một lúc. Ta cũng dự định sẽ tạo ra một dịch vụ trung gian để giúp người dân tìm kiếm việc làm để ngay từ đầu họ sẽ không phải bị hạ xuống làm nô ɭệ』

『Việc đó…』

『Đúng thế,』Ngài ấy nói tiếp.『Việc đó giống hệt như những gì mà cậu đã làm. Đó chính là việc mà quốc gia này dự định sẽ thực hiện.』

Thật không thể tin được! Nếu thực hiện được những việc đó chắc chắn những người như San sẽ được cứu! – tôi thầm nghĩ.

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Ngài Souma chìa tay của Ngài ấy về phía tôi. 『Và ta muốn thuê cậu trở thành người đứng đầu của trung tâm huấn luyện việc làm.』

『T-Thần ư?!』tôi hét lên.

『Cậu chính là người nghĩ ra ý tưởng này và tự mình thực hiện nó,』Ngài ấy đáp. 『Ta nghĩ cậu sẽ là người thích hợp nhất cho công việc này. Cậu có thể lấy số tiền ta đưa ra khi nãy để làm kinh phí cho việc chuẩn bị. Hay là cậu hãy sử dụng số tiền đó để giải thoát thân phận cho cô ấy và cả hai cùng nhau bắt tay vào làm việc đi?』

Tôi quay sang nhìn San.

San mỉm cười và gật đầu với tôi, rồi nói ra những lời này: 『“Mọi sự tĩnh lặng rồi cũng phải kết thúc, con nước lúc nào cũng có thể bất chợt thay đổi dòng.”』

Chính thế. Đúng là vậy, San, ông ơi. Đây chính là cái cơ hội đó đấy.

Tôi gật đầu lại với San, rồi bắt lấy bàn tay Ngài Souma chìa về phía tôi. 『Thần sẽ làm! Xin Người hãy để việc đó cho thần!』

『Cảm ơn. Ta rất trông chờ vào khả năng của cậu đấy.』

Chúng tôi trao nhau một cái bắt tay thật chặt. Vậy là bản hợp đồng đã được đóng dấu.

Ông ơi, từ giờ cháu sẽ phục vụ cho vị Vua này. Ông đừng lo lắng cho cháu nữa nhé?

Tôi nhắm đôi mắt lại và báo cáo điều đó lại cho ông của mình, người chắc chắn đã lên thiên đường rồi, vào lúc đó, phu nhân Roroa lên tiếng, 『Có vẻ như anh đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi nhỉ,』và quàng cánh tay của cô ấy vào tay của Ngài Souma. 『Vậy thì, công việc hôm nay đến đây là được rồi. Từ lúc này, em nghĩ đã đến giờ hẹn hò của chúng ta rồi nhỉ? Đúng không nào, chị Ai?』

Ngay lúc phu nhân Roroa gọi với ra cửa, một người phụ nữ Dark Elf mạnh mẽ và xinh đẹp bước vào. Đó chẳng phải là ứng viên thứ 2 trở thành Vương hậu của Đức vua Souma, phu Nhân Aisha sao?! Tôi nhớ là mình đã thấy cô ấy dẫn chương trình âm nhạc cùng với Đức vua Souma lúc trước rồi thì phải!

Phu nhân Aisha trông có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng rồi cô ấy cũng quàng tay của mình vào cái tay đối diện với phu nhân Roroa.

『T-Tất nhiên rồi. Chúng ta nên làm thế thôi nào.』

『Um, hai em này? Hai em đừng có công khai như vậy…』vị Quốc vương lên tiếng.

〚Không được〛

『…Oh, thôi được rồi.』

Cả hai người họ liền đồng thanh ngắt lời Ngài ấy, và rồi đôi vai của Ngài Souma sụp xuống ra vẻ đầu hàng.

Nhìn sơ qua, trông Ngài ấy có vẻ như là người hạnh phúc với hai đóa hoa đẹp ở hai bên tay, nhưng thật sự Ngài ấy đang rất lo sợ. Ngài ấy có thể là một vị vua tài giỏi khi tiêu diệt được cả Công quốc Amidonia, nhưng trông Ngài ấy thật yếu đuối khi phải đối mặt với những người phụ nữ có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời mình.

『Có lẽ mình cũng phải cẩn trọng mới được…』tôi lẩm bẩm.

『Ngài đang thì thầm điều gì thế, chủ nhân Ginger?』 Bắt chước hai vị kia, San cũng quàng tay của cô ấy vào tay của tôi và nở một nụ cười.

Nụ cười ấy khiến tâm hồn tôi cảm thấy thật ấm áp, và tôi không biết phải nói gì hơn.

-Có vẻ như cả Đức vua và dân thường cũng không phải là đối thủ của người phụ nữ mà mình yêu nhỉ.