Volume 4: Chương 3: Người Buôn Nô ɭệ Kì Lạ ①

Nguồn: Valvrareteam.

Bổ sung: Gin-chan.

◇ ◇ ◇

– Ngày 30, tháng 11, năm 1546, Lịch Đại lục – Thủ đô Hoàng gia Parnam.

Với việc mớ hỗn độn của việc sáp nhập Amidonia đã lắng xuống, người dân giờ đã lấy lại được bình tĩnh.

Lúc này khí hậu đã hoàn toàn là mùa đông, và vào buổi sáng hiện tại, tôi cảm thấy khó khăn trong việc rời khỏi chiếc giường ấm áp của mình. Bât chợt tôi tỉnh giấc bởi tiếng cửa đóng sầm lại một cách hối hả, tôi bắt đầu nhúc nhích, tâm trí vẫn chỉ còn đang mơ màng.

Brr… lạnh quá. Với lại, đầu mình có cảm giác thật nặng trĩu. Mình bị mắc bệnh gì sao? Chắc phải cần thêm nhiều tấm chăn cho chiếc giường đơn trong phòng Chính vụ này rồi. Mình sẽ yêu cầu các hầu gái sau vậy.

Trong khi vẫn đang nghĩ ngợi, tôi trở mình qua một bên, và có thứ gì có mềm mềm chạm phải trán của tôi.

『Ahn,』 một giọng đầy kí©h thí©ɧ vang lên.

… Có gì đó không đúng ở đây.

Khi tâm trí tôi đã tỉnh táo, tôi bắt đầu nhận ra cái tình cảnh của mình hiện tại. Đầu tiên, đầu của tôi đang bị khóa chặt. Có vẻ như có ai đó đang ôm chặt lấy đầu của tôi. Liệu đấy có phải là lý do vì sao đầu tôi cảm thấy nặng trĩu không nhỉ? Mà, ít nhất thì không phải là do cảm lạnh…

Chờ đã, đó đâu phải là vấn đề lúc này! Trán của tôi đang ấn vào ngực của người này. Chúng cỏ vẻ mềm mềm, vậy có nghĩa là…

『Whoa, gì đây?!』

Tôi liền vội vã thoát khỏi vòng tay của người đó.

Và rồi, trước mắt tôi là Roroa với một vẻ sung sướиɠ hiện rõ trên khuôn mặt đang ngủ của cô ấy. Nước dãi đang chảy ra một ít trên khóe miệng của cô ấy, nhưng tôi coi như chẳng nhìn thấy thứ đó.

Huh? Gì đây? Cái tình cảnh này… Tại sao Roroa lại nằm ngủ kế bên mình?!



Căn phòng này… đúng là phòng Chính vụ mà. Tôi đang nằm trên cái giường đơn của mình, đúng là vậy mà. Vậy, thế quái nào mà tôi lại đang nằm chung với Roroa? Em ấy… vẫn đang mặc quần áo bình thường, ít nhất là vậy.

Và thực tế là, chẳng ai trong chúng tôi đang mặc đồ ngủ cả; cả hai đều đang mặc thường phục.

Huh? Chuyện quái gì đã xảy ra đêm qua thế? – tôi vắt óc suy nghĩ, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra hôm qua…

『Souma? Giải thích ngay, anh đang làm cái gì vậy hả?』tôi nghe một giọng nói lạnh lùng vọng xuống từ trên đầu của mình.

Tôi từ từ quay đầu của mình về hướng đó, cùng với đó là một tiếng crắc nghe như một con robot đã cạn dầu, và tôi thấy Liscia đang đứng ở đó cùng với một nụ cười tỏa ra một bầu sát khí kinh khủng hệt như một chiếc mặt nạ bát nhã. Đằng sau cô ấy là Aisha, với một khuôn mặt đẫm nước mắt vì một lý do nào đó.

『Oh… chào buổi sáng, Liscia, Aisha,』tôi khẽ nói.

『Đừng có “chào buổi sáng” với em!』Liscia hét lên, và giật tấm chăn ra khỏi người tôi.

Roroa liền cuộn tròn người lại, trông cô ấy cỏ vẻ đang lạnh, nhưng cô ấy vẫn chưa chịu tỉnh dậy.

Liscia đưa tay lên chống hông và lớn tiếng hỏi, 『Thế này là sao hả?! Aisha chạy xộc vào phòng của em với một khuôn mặt đẫm nước mắt, và khi em hỏi em ấy đã có chuyện gì, cô ấy nói rằng, “Em định đến đánh thức Bệ Hạ, và rồi em thấy anh ấy đang ngủ với Roroa!”』

『Sao anh lại dám làm chuyện đó với Roroa trước cả công chúa và em vậy chứ?! Em không chấp nhận việc đó!』 Aisha hét lên trong nước mắt.

Um, làm ơn đi mà, đừng nói to thế chứ, – tôi khẽ van nài. Nếu mấy người nhân công trong lâu đài mà nghe thấy được, họ sẽ xì xào về việc tôi bị “bắt quả tang” thế nào cho mà xem!

『Bình tĩnh nào, Aisha! Roroa và anh đều đang mặc quần áo đàng hoàng mà, thấy không? Anh chắc chắn là những điều mà 2 em đang tưởng tượng không hề xảy ra đâu… Anh nghĩ vậy.』

『Tại sao giọng anh nghe chẳng chắc chắn gì hết vậy?』Aisha lại lớn tiếng.

『À thì, anh chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi anh thϊếp đi cả,』tôi đáp. 『Cơ mà, tại sao hai người bọn anh lại đang nằm chung giường trong khi vẫn đang mặc quần áo vậy?』

『Chuyện gì thực sự đã xảy ra á?』Liscia gặng hỏi. 『Sao anh không ráng tự mình nhớ ra anh đã làm gì tối hôm qua đi?』

Theo lệnh của Liscia, tôi cố nhớ lại trong đầu những sự kiện của tối hôm qua.

Tôi nhớ là mình đã làm một số công việc để sắp xếp lại mọi thứ sau cuộc sáp nhập với Amidonia, và để điều chỉnh lại sơ đồ thuế (dân số của Công quốc Amidonia thấp hơn Vương quốc, và vì khoản tiền bồi thường, mức thuế hiện tại đang cao hơn so với bình thường). Tôi đã triệu tập Roroa, Colbert, và những quan chức trong bộ tài chính của cả hai nước để họp bàn và buổi họp kéo dài đến tận khuya.

Buổi họp đó đã kéo dài từ 2 ngày trước, và chúng tôi đã phải cố gắng dành cả một đêm trắng cho buổi họp. Chúng tôi cũng có nghỉ giải lao giữa giờ nữa.

Và cuối cùng, tại thời điểm chúng tôi đã lên được một kế hoạch tổng quan, thì đã qua ngày mới rồi, chính là vào khoảng 3 giờ sáng ngày hôm nay. Mọi người đều đã mệt lử.

Colbert và những quan chức thì lê bước khỏi văn phòng hệt như những con zombie, còn tôi thì lao thẳng vào chiếc giường đơn được đặt trong phòng Chính vụ mà vẫn giữ nguyên bộ quần áo đang mặc… rồi thϊếp đi, có lẽ thế. Một khoảng thời gian đã trôi qua từ lúc đó. Có lẽ Roroa đã ngủ ở đây luôn thay vì quay trở về phòng của cô ấy.

Tôi lay đôi vai của Roroa nhưng cô ấy vẫn tiếp tục ngấu nghiến cái giấc ngủ của cô ấy.

『Này, Roroa. Dậy đi.』

『Hm… Chuyện gì thế? Chồng yêu… Em còn buồn ngủ lắm.』Roroa dụi đôi mắt của cô ấy rồi ngồi dậy.

『Không, không có “Chuyện gì thế” gì hết?』Tôi gặng hỏi. 『Tại sao em lại nằm ngủ ở đây?』

『Để cho người thiếu nữ xinh đẹp này nghỉ ngơi một chút nào,』cô ấy đáp. 『Em đã quá đuối từ sau cái buổi họp hôm qua rồi. Em còn chẳng có đủ sức để lê thân về phòng của mình nữa, thế nên em đã ngủ chung giường với anh đó, chồng yêu à.』Roroa duỗi người ra, rồi đứng dậy khỏi giường, nhưng đôi chân vẫn còn chưa vững. Cô ấy vẫn còn đang ngái ngủ và thậm chí còn không thể nhìn rõ. 『Không ổn rồi. Em vẫn còn mệt lắm. Em về phòng của mình ngủ tiếp đây.』

『Yeesh…』Liscia cất tiếng, cùng với đó là thái độ chẳng màng đến mọi chuyện. 『Aisha, em mang cái cô gái này về phòng giúp chị nhé?』

Aisha ngay lập tức tỉnh mộng. 『Vâng! Em làm ngay, thưa Công chúa!』

『Với lại, chẳng phải chị đã bảo với em là đừng gọi chị là “Công chúa” nữa mà?』

『H-hiểu rồi ạ. Côn… Phu nhân Liscia.』

Hiện giờ Aisha đã trở thành ứng viên thứ 2 cho vị trí Vương Hậu và chức vụ của 2 người họ đã gần như ngang nhau, nên Liscia đã bảo Aisha đừng xem cô ấy là công chúa nữa, mà thay vào đó gọi bằng tên của cô ấy. Nhưng dù vậy, Aisha vẫn còn hay gọi nhầm.

Rồi Aisha đỡ lấy Roroa vẫn còn đang ngái ngủ và loạng choạng, và dẫn cô ấy ra khỏi phòng Chính vụ.

Nhìn theo 2 người họ đang đi khỏi, tôi ngượng ngùng quay lại đối diện với Liscia.

『Um… mọi chuyện là như thế đó, vậy nên anh có thể xin em tha thứ cho anh lần này không?』Chả biết vì nguyên nhân gì, mà giờ tôi trông giống như một gã đàn ông đang phải cầu xin sự tha thứ sau khi bị bắt quả tang vụиɠ ŧяộʍ vậy, nhưng dù sao đây cũng là cái giá khi phải làm một người đàn ông mà.

『Thật là…』Liscia phồng má của mình lên 1 chút rồi ngồi tõm xuống giường. 『Mấy cái chuyện này xảy ra là do anh đặt giường ngủ của mình ở đây đấy. Chắc em phải đập nát nó thôi nhỉ?』

『Đừng mà,』tôi nói. 『Nếu vậy thì anh sẽ ngủ ở đâu đây?』

『Anh đã làm một phòng riêng cho mình rồi mà? Hay là anh muốn dùng giường ngủ của em? Dùng từng cái khác nhau mỗi ngày đi.』 Liscia chằm chằm nhìn tôi bằng cặp mắt nặng nề.

Ý cô ấy là tôi phải sử dụng giường của cô ấy, rồi Aisha, Juna, và Roroa, mỗi ngày một chỗ khác nhau sao…?

『Anh nghĩ anh sẽ chẳng thể nào ngủ được vì quá lo lắng đấy, nên làm ơn tha cho anh đi,』 tôi nói.

『Geez,』cô ấy lẩm bẩm. 『Em đang bị Marx bắt phải “Hạ sinh một thái tử, nhanh lên nào!” đấy, anh biết không hả?』

『Urkh… Em có thể đợi thêm một lúc nữa được không? Anh hiện đang còn một số việc trong đầu đây.』

『Một số việc ư?』cô ấy hỏi.

Tôi đứng dậy khỏi giường và vươn vai. 『Anh cuối cùng cũng đã ổn định được tình hình nội chính trong đất nước. Anh cũng đã thiết lập được mối quan hệ bí mật với Đế quốc, và mặc dù vẫn còn những quốc gia láng giềng khiến anh lo lắng, tình hình hiện tại chắc chắn đã ổn định rồi. À, mà điều đó cũng sẽ tùy thuộc vào Lãnh Địa Quỷ sẽ hành động thế nào nữa.』

『Em cũng nghĩ thế…』

『Vả lại… Anh đã thuyết phục được bản thân rằng mình cần phải trở thành một vị Vua.』tôi nói tiếp.

『Em thì mong là anh sẽ nói rằng anh đã tự quyết định mình sẽ làm việc đó cơ.』

『Tự quyết định à… Cũng có thể là thế? Anh đã sẵn sàng để đối mặt với cái hậu quả rồi.』

『Em chả thấy có sự khác biệt nào ở đây cả,』Liscia nói.

『Chẳng còn thứ gì ngáng đường anh nữa cả. Thế nên…』tôi ưỡn ngực của mình ra để trông mình có vẻ tự tin hơn. 『Giờ anh sẽ làm bất cứ việc gì mình thích. Từ trước đến giờ, ưu tiên hàng đầu của anh toàn là củng cố quyền lực của mình, nên anh đã tạm gác lại những chính sách có thể khiến cho xã hội bị xáo trộn quá nhiều. Vì nếu có bất cứ một chính sách nào đi quá giới hạn, nó sẽ gây ra những sự hỗn loạn không cần thiết trong nội bộ, và những kẻ được lợi chỉ là những thế lực thù địch ngoại bang mà thôi. Tuy vậy hiện tại, anh không còn phải lo lắng về chuyện đó nữa. Giờ anh sẽ thực hiện nhiều chính sách hơn nữa để cải tạo lại đất nước này.』

Dù tôi đã đưa ra một lời tuyên bố mạnh mẽ như vậy, Liscia vẫn làm một khuôn mặt lạnh nhạt.

『Thế thì tốt, nhưng mà… chuyện đó thì liên quan gì đến việc anh vẫn chưa thèm động tay vào em?』

Tôi hoàn toàn câm lặng.

Có vẻ như tôi đã thất bại trong việc đánh trống lảng rồi. Tôi cứ tưởng là tôi đã chuyển chủ để thành công rồi chứ…

Để tôi nói điều này đã, không phải là tôi chống đối cái ý định làm những “chuyện đó” với Liscia và những vị hôn thê khác của tôi đâu. Không hề, thật sự, tôi rất muốn làm những chuyện tình tứ với họ. Ý tôi là, tình hình hiện tại đang khiến tôi mắc phải chứng xanh bìu khá là trầm trọng. Dù vậy, trước đó, có một số thứ tôi cần phải hoàn thành. Vì lợi ích của Liscia và của cả mọi người nữa.

『Ư-ừm, sớm muộn gì em sẽ tìm ra được câu trả lời thôi mà,』tôi nói.

『Không phải là anh chỉ đang cố đánh trống lảng thôi đấy chứ?』Liscia gặng hỏi.

Liscia cố gắng nhìn chằm chằm vào mắt của tôi, còn tôi thì cố né ánh mắt đó hết sức có thể.

『Anh đang rất cần nhiều người tài để làm việc cho mình,』tôi nói.

Tôi cùng với Liscia, Aisha, Juna, và Roroa vừa mới thức dậy sau khi về giường ngủ tiếp, đang ngồi quanh một cái bàn sưởi “kotatsu”, và chúng tôi đang thưởng thức bữa trưa. Tôi đã quyết định lúc này là thời điểm tốt để khơi mào chủ đề này.

Nơi đây là phòng riêng của tôi trong lâu đài, mà tôi đã tân trang lại sau khi Hakuya nhắc nhở tôi, 『Đã đến lúc Người phải có một cái phòng đàng hoàng cho riêng mình rồi đấy.』 Sự thật là, tôi đã sắp xếp được một cái phòng từ trước đó rất lâu rồi, nhưng mà tôi đã sử dụng chúng làm cái nhà kho để đựng mấy con Tiểu Musashibo. Vì giờ anh ta đã yêu cầu tôi phải sử dụng nó, tôi đành phải dành kha khá thời gian để tân trang lại cái phòng. Để làm việc đó, tôi đã dùng ngân sách hỗ trợ cuộc sống của nhà Vua (tiền lương của tôi ấy) và mua đủ thứ đồ đạc để làm một cuộc tân trang cho hợp với sở thích của tôi… và kết quả là?

Hai căn phòng nhỏ, mỗi phòng có diện tích bằng khoảng 6 tấm chiếu tatami (khoảng chừng 106.7 bộ vuông), được kết nối với nhau bởi một cánh cửa nằm giữa, tạo thành một căn phòng trông gần giống như một căn hộ ở Nhật.

Phòng thứ nhất có một tấm thảm trải dưới nền gỗ, và đó là nơi làm việc của tôi với một chiếc máy may đặt tại đó. Đây là căn phòng nơi mà tôi có thể tập trung hoàn toàn vào việc may quần áo hay làm trang sức, hoàn toàn theo sở thích, hay làm những con búp bê như Tiểu Musashibo.

Căn phòng được tôi sử dụng làm phòng khách, nhờ vào bàn tay điêu luyện của nhà thiết kế (là tôi chứ ai), giờ đã trở thành một căn phòng kiểu Nhật được tân trang hoàn hảo. Từ lúc tôi được biết rằng có một nền văn hóa tatami tồn tại trong Quần đảo Cửu Thủ Long, tôi đã lùng mua một số tấm thảm rơm và đặt chúng trong căn phòng này.

Và còn, có một khu vực chính giữ căn phòng đã được thiết kế lõm xuống, và tôi đã đặt một cái bàn tròn trên đó cùng với một tấm trải bàn phủ kín một vùng không gian nơi đặt chân của chúng tôi và mặt dưới của chiếc bàn. Có thêm 1 cái hố lõm khác bên trong cái vùng lõm đó nữa, và bên dưới đó tôi đặt một cái lò sưởi mà Genia đã chế tạo ra dựa theo ý tưởng mà tôi cung cấp cho cô ấy.

Nói chung về cơ bản, tôi đã tái tạo được thành công một cái hori-gotatsu. (Tên của chiếc bàn sưởi Nhật Bản Kotatsu thuở sơ khai)

Trong cái vùng lõm nơi bàn chân của chúng tôi đang đặt ở đó, có một cái rào chắn bằng sắt hình vòm, giữ cho chân của chúng tôi không chạm phải cái lò sưởi. Cái chỗ này quả thật rất sướиɠ, ấm áp vào mùa đông, thoải mái và thoáng mát vào mùa hè khi bạn lấy tấm trải bản ra. Thật sự, đây chính xác là cái chỗ mà tôi có thể cảm nhận được phong cách của người thiết kế (là tôi) một cách tỉ mỉ.

Và, vâng, đó chính là căn phòng mà tôi đã tự thiết kế đấy, dù vậy tất cả các vị hôn thê của tôi đều rất thích nơi này, đặc biệt là Liscia, và họ đã yêu cầu được ở đây. Họ khá là thích cái bàn sưởi hori-gotatsu. Dù sao thì nhiệt độ ngoài trời cũng đang rất lạnh mà.

Sau công cuộc hợp nhất với Amidonia, Hakuya đã nói với tôi rằng, 『Xin Người hãy hiểu cho, điều này là rất cần thiết để củng cố cho quyền lực của Người đấy』và cấm tôi sử dụng phòng ăn công cộng, thế nên tôi phải dùng bữa sáng và bữa tối ở đây (bữa trưa thường ăn ở phòng Chính vụ) quanh chiếc bàn này cùng với Liscia và những người khác.

Hầu hết những bữa ăn được chuẩn bị cho tôi là do những đầu bếp làm việc trong lâu đài làm, nhưng vào những ngày như hôm nay, khi mà tôi muốn ăn món Nhật, tôi đã tự làm chúng. Dù sao thì tôi cũng có gạo, tương, và miso làm nguyên liệu mà.

Bữa ăn mà tôi làm khá là mới lạ đối với họ, thế nên Liscia và những người khác rất thích chúng, nhưng Hakuya và Marx thì lại không thích điều này. Không phải là vì họ không thích hương vị của chúng. Mà là vì tôi là người làm ra thứ thực phẩm đơn giản đó, rồi mang chúng phục vụ cho những vị hôn thê của tôi, và chúng tôi còn ăn chúng thật ngon lành nữa, điều này thật quá khác xa so với hình ảnh mà họ tưởng tượng ra về một vị Vua chân chính. Mà tôi chả hiểu vì sao thứ thực phẩm mà tôi ăn lại ảnh hưởng tới hình tượng một vị Vua của tôi nữa…

Ngay từ đầu, chẳng ai trong số tôi, Liscia, hay những vị hôn thê khác là loại người thích sống trong nhung lụa cả. Juna và tôi đều có xuất thân là dân thường, Liscia thì trước giờ sống trong quân đội nơi nguồn nhu yếu phẩm khá là hạn chế, và Aisha thì lớn lên trong rừng, nên cô ấy có thể ăn bất cứ thứ gì miễn là nó ngon. Thậm chí cả Roroa còn cảm thấy hứng thú, và bảo rằng, 『Nếu chúng ta có thể làm cho những thực phẩm đến từ thế giới của anh trở thành một xu thế, thì những thứ đó có thể bán được đấy, anh có nghĩ thế không? 』

Bên cạnh đó, cho dù nhìn bề ngoài loại thực phẩm đó có vẻ đơn giản, chúng lại sử dụng nguyên liệu là gạo, một thứ nguyên liệu không hề bình thường chút nào, thế nên giá của chúng chắc hẳn sẽ khá là cao.

Mà dù sao thì, bữa trưa hôm nay là món oyakodon, súp miso, và nukazuke.

『Chị Ai ơi, cho em ít dưa chua được không?』Roroa hỏi.

『Mmf,mm-mm-mf (Đây, Roroa),』Aisha đáp trong khi miệng đang ngập thức ăn.

『Đợi đã nào, Roroa,』Liscia nói. 『Mặt em dính cơm kìa.』

『Hm? Cảm ơn nhé, chị cả Cia.』

Roroa để cho Liscia lấy hạt cơm đang dính trên miệng của cô ấy giúp mình.

Juna thì trông có vẻ rất thoải mái và thân thiện còn Aisha thì cứ liên tục xúc thức ăn vào miêng của mình.

Nếu bạn có thể chụp lại được khoảnh khắc của tất cả chúng tôi quanh bàn sưởi kotatsu lúc này đây, trông chúng tôi thật sự giống như một gia đình hạnh phúc vậy.

『Phu nhân Aisha,』Serina lên tiếng. 『Người có cần thêm một ít súp miso không ạ?』

『Mmf. C-Có chứ, cô Serina.』

『Quý… Phu nhân Juna,』Carla nói. 『Chúng thần cũng có… có thể phục vụ thêm một ít cơm cho Người nữa ạ.』

『Hee hee! Không cần phải cứng nhắc và đa lễ vậy đâu, Carla,』Juna khúc khích cười.

『N-Người thật tử tế ạ.』

Tôi phải tự đính chính lại một chút đã; có gì đó sai sai ở đây. Cái cảnh này sao trông giống như một bàn ăn trong trường tiểu học vào bữa trưa trong góc phòng quá vậy, và còn, hai người hầu gái Serina và Carla đang chờ phục vụ thức ăn cho chúng tôi nữa. Nhìn chả liên quan gì với nhau hết.

『Mà chờ đã… Có ai nghe anh nói không vậy?』tôi nói với một giọng đầy phản ứng.

『Có mà,』Roroa đáp. 『Chúng em đang nghe, chúng em đang nghe đây.』

『Cái người mà chắc chắn không hề lắng nghe lại trả lời á…』Tôi lẩm bẩm.

『Em đang lắng nghe mà. Anh bảo là mình đang thiếu nhân lực đúng không?』

Nghe Roroa nói thế, Liscia liền nhíu mày. 『Anh lại định triệu tập người dân một lần nữa à? Em nghĩ là chúng ta đã có một lượng kha khá nhân lực rồi mà…』

『Chúng ta càng nắm giữ nhiều người tài càng tốt,』tôi nói. 『Tuy vậy, thứ anh theo đuổi lần này có đôi chút khác biệt.』

『Ý anh là sao?』

『Hmm… Có hơi khó nói một chút, nhưng nếu như anh xếp hạng nhân lực theo trình độ S, A, B, C, D, E thì nhân lực mà anh đang tìm kiếm nằm trong khoảng B đến C. Anh đang muốn có một số lượng lớn nhân lực thuộc trình độ đó.』

『Xin lỗi nhưng,』Liscia nói. 『Em vẫn chưa hiểu ý anh đang nói.』

Tôi đặt tay lên đầu Roroa. Cô ấy đang ngồi cạnh tôi trong khi ngậm cái thìa trong miệng. 『Lấy ví dụ, tài năng về lĩnh vực kinh tế của Roroa là không tầm thường một chút nào. Em ấy có thể thao túng một lượng tiền khổng lồ, dùng nó kiếm ra tiền, và mang lại một nguồn lợi nhuận cực lớn. Nếu anh xếp hạng em ấy như là một người trong đội ngũ cấp dưới của anh, thì em ấy có thứ hạng S. Nhưng một mình Roroa là không đủ để điều hành cả một đất nước, đúng không nào? Roroa cần một hệ thống các quan chức sẽ phục vụ em ấy như là tay chân của mình. Và trên hết, em ấy cần những người giỏi tính toán để làm việc dưới trướng của mình. Thứ mà chúng ta đang thiếu chính là những người biết làm toán đó.』

Tỉ lệ người có học ở thế giới này khá thấp, và đa số những người biết làm toán ngoài giới quý tộc và hiệp sĩ ra thì chỉ có thương nhân. Về cơ bản, tại thế giới này, những người vừa biết viết vừa biết tính toán sẽ được xếp vào thứ hạng B hay C. Hiện tại, trong đất nước này đây, chúng tôi đang thiếu những người như thế.

『Nếu đó là thứ mà anh đang tìm kiếm, vậy thì mướn một số thương nhân phải đóng cửa hiệu vì không thể sinh lời đi, hay là những người bị giáng xuống làm nô ɭệ vì một lý do nào đó, hay những người khác nữa?』Roroa đưa ra lời để nghị.

Nhưng tôi liền lắc đầu. 『Anh đã cố thử rồi, nhưng chả có kết quả gì cả. Vì nếu có ai đó chỉ cần thông minh một tí thôi, thì những quý tộc hay hiệp sĩ sẽ liền chộp ngay lấy họ. Mà… tuy vậy đó cũng là do lỗi của anh nữa.』tôi nói, và đưa tay lên gãi đầu.

Roroa hơi nghiêng đầu của mình tỏ vẻ giễu cợt. 『Ý anh là sao, lỗi của anh á?』

『Anh đã thay đổi cách thức đánh giá,』tôi giải thích.

Tại đất nước này, giới quý tộc và hiệp sĩ, nói một cách đơn giản, là những địa chủ. Những viên chức quân sự nắm giữ đất đai thì được gọi là hiệp sĩ, trong khi những viên chức thường dân nắm giữ đất đai thì được gọi là quý tộc. Đó là lý do vì sao chẳng có cấp bậc gì giữa Bá tước và Tử tước trong giới quý tộc, và những ai có được một lượng lớn lãnh thổ thì được phong là 【Lãnh chúa】.

Có những “quan chức quý tộc” đi đến thủ đô và những thành phố địa phương để làm việc trong hệ thống hành chính, để lại lãnh thổ của mình cho những vị quan hành chính địa phương coi sóc. Cũng có những “quý tộc địa phương” tự mình cai trị phần lãnh thổ của mình. Nếu nói về những người mà tôi quen biết, thì Hakuya và Marx sẽ là quan chức quý tộc, trong khi Weist, Lãnh chúa vùng Altomura, sẽ là quý tộc địa phương.

Cán cân quyền lực giữa 2 nhóm này hoạt động theo rất nhiều cách khác nhau. Có những quan chức quý tộc can dự vào công việc nội chính như Hakuya, trong khi cũng có những quan chức quý tộc đến phục vụ cho các thành phố của những quý tộc địa phương có thực lực.

So với quý tộc, những hiệp sĩ thường giao lại lãnh thổ cho một vị quan hành chính địa phương trong khi họ đang phục vụ trong quân đội. Điều này không hẳn là tuyệt đối. Vì có những hiệp sĩ đã về hưu, như Weist, có thể trở thành quý tộc, và cũng có những hiệp sĩ gửi gắm lại nghĩa vụ phục vụ trong quân ngũ cho những đứa trẻ của họ còn họ thì cai trị vùng đất của mình.

Hiện tại, vì chính sách thăng chức và giáng chức dành cho quý tộc và hiệp sĩ (hay, nói cách khác, phong tặng và thu hồi lãnh thổ của họ), tính cho đến hiện tại, hiệp sĩ sẽ được thăng chức nếu họ lập được công lao trên chiến trường và cấp bậc của họ được tăng lên trong quân đội, còn nếu đạo đức của họ bị đánh giá là tệ và họ dám kháng lệnh, hay họ thất bại trong việc thực thi một chỉ thị, thì họ sẽ bị giáng chức.

Nói cách khác, hiệp sĩ chẳng bao giờ lưu tâm đến việc cai trị lãnh thổ của họ. Thế nên nếu lãnh địa của họ yếu kém trong việc quản lý, mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu người quan hành chính địa phương, và nếu họ cách chức và thay thế người quan hành chính đó, họ sẽ không phải chịu trách nhiệm. Và nếu chuyện tương tự cứ lặp đi lặp lại như thế, tất nhiên sẽ có những hậu quả nhất định.

Còn về phần quý tộc, họ có thể được thăng chức nhờ chuyển đến thủ đô hay các thành phố để làm việc như một quan chức quý tộc. Đối với những người không có mong muốn can dự vào công việc triều chính, bình thường họ sẽ chuyển thành quý tộc địa phương một khi lãnh địa của họ đã được mở rộng đến một mức nào đó. Đó là bởi vì trở thành quý tộc địa phương có nhiều mặt lợi hơn. Nếu như một quý tộc không có sự một sự tiến bộ nào đáng kể, và nếu họ hài lòng với những gì mình đang có, trong nhiều trường hợp họ sẽ trở thành một quý tộc địa phương. Tuy nhiên, một khi họ đã trở thành một quý tộc địa phương, họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho bất cứ hình thức quản lý yếu kém nào trên lãnh thổ của họ.

Giờ thì, về việc tôi đã thay đổi chính sách trong việc đánh giá những quý tộc hay hiệp sĩ như thế nào…

『Để bổ sung vào những chính sách vẫn đang áp dụng cho đến hiện tại, anh đã đặt ra những điều lệ nhấn mạnh vào kĩ năng cai trị lãnh thổ của họ,』tôi nói.

Nói một cách đơn giản, để bổ sung cho những chỉ tiêu đánh giá đã được áp dụng trước đó, tôi đã công bố một hệ thống đánh giá sẽ mang lại nhiều lãnh thổ hơn cho những người cai trị tốt, và giảm lượng đất đai nắm giữ hoặc tịch thu luôn toàn bộ lãnh thổ nếu họ cai trị tồi.

Tôi đã phái đi một lực lượng thanh tra bí mật và báo cáo tình hình trực tiếp cho tôi, chính là lực lượng Hắc Miêu, để liên tục theo dõi, và những quý tộc hay hiệp sĩ nào cai trị tốt đã được phong thêm đất đai, còn những kẻ cai trị tồi thì bị giảm diện tích lãnh thổ xuống hay bị thu hồi.

Điều này sẽ giảm thiểu được đủ loại những tên lãnh chúa và quan hành chính xấu xa mà bạn hay thấy trong mấy bộ phim truyền hình dài tập, và mục tiêu của tôi là hướng những vị lãnh chúa đối thoại với người dân của họ và mang bọn họ đến gần nhau hơn. Vì một bộ máy nhà nước tốt đẹp, việc biết được người dân muốn gì là rất cần thiết, xét cho cùng là thế.

Còn hiện tại… về cái kết quả của những gì đã xảy ra, những quý tộc và hiệp sĩ, từ trước tới giờ luôn giao lại quyền hành cho những quan hành chính đã bắt đầu hối hả chú ý đến lãnh thổ của mình.

Nếu những người quan hành chánh của họ tài năng hay ít nhất là đạt tiêu chuẩn, thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như trình độ của những người đó kém cỏi, thì bây giờ điều đó có thể ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của chính họ.

Có những quý tộc đã từ bỏ chức vụ của mình trong hệ thống hành chính để trở về lãnh thổ của họ và bắt đầu tập trung toàn bộ và việc cai trị chúng. Tuy nhiên, đối với đại đa số những hiệp sĩ không giỏi trong việc cai trị, và với những quý tộc vẫn muốn thăng tiến bằng con đường chức vụ trong bộ máy nhà nước, họ liền hối hả tìm kiếm những vị quan hành chính có tài và những cán bộ khác để phục vụ cho họ.

Khi tôi giải thích xong, Juna đưa ngón tay đặt lên môi của cô ấy như thể đang nhớ lại việc gì đó. 『Nhắc đến chuyện này, hình như Bà của em có nói rằng chuyện đó đã khiến cho tình hình trở nên cực kỳ hỗn loạn. Có khoảng thời gian những quý tộc và hiệp sĩ còn lang thang khắp các con phố như những con ma đói còn miệng thì cứ lảm nhảm “ngườiiiii, ngườiiiii” hay đại loại giống vậy.』

『… Đúng vậy,』tôi nói. 『Quả thực, anh cho rằng đây là một quyết định có phần vội vàng đến từ anh.』

Sự khao khát tìm kiếm người tài của những quý tộc và hiệp sĩ hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của tôi, và thế là những người nào có khả năng viết hay làm những phép tính đơn giản, cho dù họ có là dân thường đi nữa, đều được chào đón như một bậc hiền giả và được đối đãi như những người bình đẳng. Đó là bởi vì, nếu một quý tộc hay hiệp sĩ nào mà sử dụng quyền thế để ép buộc những người đó, họ sẽ phải đối mặt với án phạt vì cái hành vi đó.

Nếu họ tìm thấy một nô ɭệ (không bao gồm những nô ɭệ có tội bị kết án khổ sai vì tội ác của mình), một người gái mại da^ʍ, hay một người sống ở khu ổ chuột có thể viết và làm tính, họ thậm chí sẽ đi xa đến mức chuộc lấy thân phận của người đó và chào đón những người này đến phục vụ cho họ. Chỉ mới là một người biết viết và làm tính thôi mà đã được đối đãi như thế rồi, nếu như có người cực kỳ giỏi về việc đó, tình hình có khi sẽ trở nên không thể nào tưởng tượng được.

Ta muốn ngươi trở thành một vị quan hành chính! – một người quý tộc có thể sẽ nói vậy. Nhưng mà tầng lớp xã hội của ngươi lại không đủ điều kiện! Đúng rồi – bằng cách thu nhận ngươi làm người thân của ta, ta có thể dùng quyền hạn của mình để nâng ngươi lên tầng lớp xã hội cao hơn!

Bởi vì có những quý tộc suy nghĩ như thế, đã có những dân thường và nô ɭệ thăng tiến một cách khủng khϊếp theo cách mà bình thường không thể nào làm được. Vừa mới đây thôi tôi đã bảo Maria rằng cô ấy nên thực hiện việc bãi bỏ chế độ nô ɭệ trong Đế quốc thật chậm rãi bởi vì đó là một cải cách rất lớn và có khả năng sẽ phải đối mặt với làn sóng phản đối, vậy mà lúc này đây không lẽ tôi vừa mới khiến cho cái hệ thống đó trong đất nước của mình sụp đổ rồi sao?

『Có khi nào mình sẽ là người đi trước một bước và khiến cho cái việc bãi bỏ chế độ nô ɭệ này trở thành thứ chỉ còn là hư danh không nhỉ…』tôi lẩm bẩm.

『Ah! Nói đến nô ɭệ, nó khiến em nhớ tới một chuyện, 』Roroa lên tiếng, và vỗ tay một cái. 『Hiện tại, đây là một số thông tin mà em đã nhận được thông qua Sebastian sau khi ông ta mở một cửa hàng Ngân Lộc thứ 2 tại Parnam, có một người buôn nô ɭệ khá là kì lạ trong thành phố này.』

『Một người buôn nô ɭệ kì lạ à?』tôi hỏi.

Roroa cười tinh quái. 『Em đang nghĩ rằng họ có khả năng là loại người mà anh đang muốn có được sự phục vụ của họ đấy, chồng yêu à. Hee hee! Hay là anh với em cùng nhau đi dạo quanh thị trấn vào một buổi nào đó đi, và sau đó chúng ta sẽ đến gặp gỡ họ?』

『Murgh… Đó chẳng phải là một cuộc hẹn hò sao?』Aisha phàn nàn, trông cô ấy có vẻ hơi thất vọng. 『Thật không công bằng.』

Roroa vẫy tay. 『Từ những gì mà em nghe được, tất cả các chị đều đã được hẹn hò với chồng yêu của chúng ta trước đó rồi. Giờ chúng ta đã là một gia đình, thế nên em cũng muốn có được một khoảng thời gian tình tứ với chồng yêu của mình nữa.』

『Chị chỉ toàn làm cận vệ thôi. Anh ấy chưa bao giờ hẹn hò với chị cả!』Aisha phản đối.

『À, nếu vậy thì chị Ai cũng có thể đi theo』Roroa nói. 『Dù sao thì chúng ta cũng cần một cận vệ mà.』

『Nếu là thế thì, chị không thấy có vấn đề gì nữa.』nhận được lời mời, Aisha liền dịu lại ngay.

Liscia và Juna thì cùng nói, 『Chúng ta sẽ để cho Roroa lần này vậy,』vậy là đã quyết, Roroa, Aisha và tôi sẽ cùng nhau có một cuộc dạo quanh thị trấn Parnam.

Một người buôn nô ɭệ kì lạ, huh? – tôi có một chút hứng thú muốn xem họ là người thế nào đây.