Nguyễn Hữu Lượng lúc này rất tự mãn, khuôn mặt bình thường tái nhợt thảm đạm, bởi vì quá hưng phấn, mà hiện ra vài nét hồng hào.
Cũng khó trách hắn có bộ dáng như vậy, dù sao đại địch của Cái Bang bang là Minh Giáo, dưới sự tính tóan tỉ mĩ của hắn, đã trực tiếp bại dưới tay hắn, điều này làm cho kẻ đứng đầu Cái Bang bang như hắn, làm sao mà không đắc ý cho được! Hắn đã lợi dụng bốn môn phái kia hợp lực, quả thật hắn càng nghĩ càng hưng phấn.
Hắn hiện tại đứng ở sườn núi Minh Giáo, xung quanh có rất nhiều Áo Rách Nâu đệ tử của Cái Bang, gần sáu mươi đệ tử này, đều là do hắn tốn hao tâm huyết tỉ mỉ bồi dưỡng trong số các binh sĩ, chẳng những mỗi người võ công đều tinh thuần mà còn trung tâm, đối với hắn tuyệt không hai lòng.
Nhóm người này đều được tự hắn chí bảo, bình thường cũng không sử dụng khi tranh đấu, nhưng lúc này hắn lại đem toàn bộ theo bên người, chính là để trấn áp, nếu không Thiếu Lâm, Võ Đan mấy bang phái kia, làm sao có thể nể mặt mũi.
Nguyễn Hữu Lượng trong lòng cũng lạnh lùng cười, quay đầu lại, trong đầu không khỏi bắt đầu lo lắng sau khi bắt được Minh Giáo, lên kế hoạch làm sao có thể thu được lợi ít lớn nhất.
Phía trước Nguyễn Hữu Lượng, có gần ngàn người mặc đồ nhiều màu tay cầm vũ khí, đang như bầy ong tấn công vào Minh Giáo, những người này đội hình tán loạn, cũng không có bất cứ sự phối hợp nào, do đó thương vong cũng không ít. Nhìn kỹ có thể thấy đám người này là phe Không Động, quả là bang phái mới tấn thăng lên ngũ phẩm, không ra thể thống gì.
Nhưng Nguyễn Hữu Lượng cũng không cần, người đang tiến công cũng không phải là người của Cái Bang bang, mà là bang chúng của các bang như Thiếu Lâm, Võ Đan, hắn vốn cũng không trông cậy vào những người này có thể dánh thủng tuyến phòng thủ của Minh Giáo, là một cứ điểm rất hiểm ác, chỉ là muốn dùng đám người này để làm hao phí tinh lực của những người thủ quan, sau đó mới dùng lực lượng tinh nhuệ của bang mà tấn công một kích chí mạng.
Vừa nghĩ đến Liên châu nõ, khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Hữu Lượng, cũng lộ ra vẻ vui sướиɠ.
Nhắc tới Cái Bang bang có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong như thế, cũng là nhờ vũ khí gϊếŧ người lợi hai này.
Nếu không làm sao có thể bắn sách đội ngũ đàm phán của đối phương, ngay cả những cứ điểm tại Minh Giáo này, cũng sẽ làm cho Cái Bang bang tổn thất không ít nguyên khí, đối với kế hoạch gồm thâu các bang phái nhỏ sau này cũng hết sức bất lợi.
Mà loại vũ khí này Nguyễn Hữu Lượng cũng không tốn chút sức lực nào để có được, là hắn có được khi ở trong nhà cứ như là từ trên trời rơi xuống.
Mỗi khi Nguyễn Hữu Lượng nhớ tới việc này, trong lòng cũng cực kỳ vui sướиɠ.
Đó là chuyện ba tháng trước, lúc ấy hắn đang ở Tổng bộ lên kế hoạch hành động lần này, đột nhiên có một người lính tự xưng là thân thích của hắn xin gặp, hắn cũng có chút kinh ngạc, cũng gặp người đó, kết quả đúng là một người anh họ của hắn. Nguyên mười mấy năm trước, đời trước của Cái Bang bang khi vãn còn là đám ăn xin, có một nhóm người bị quan phủ chiêu an, người anh họ này cũng ở trong đó, kết quả đã nhiều năm qua, người anh họ này cũng lên được tới chức phó tướng. Ngày nay người anh họ là phó tướng này, trùng hợp vận chuyển một số vật tư đi Kính Châu, vừa lúc đi ngang qua nơi này, nghe nói Nguyễn Hữu Lượng là bang chủ của Cái Bang bang, tự nhiên muốn ghé thăm người em họ này một chút.
Hai người vừa thấy mặt tự nhiên cảm khái ân cần thăm hỏi, sau đó kể cho nhau nghe kinh nghiệm bao năm nay, nghe đến Nguyễn Hữu Lượng nhắc tới gần đây phát sinh xung đột với Minh Giáo, mới nói cho dù đối phương có ngạo nghế đến đâu thì chỉ cần hơn trăm cây Liên châu nõ của hắn, là có thể đem Minh Giáo từ trên xuống dưới gϊếŧ sạch.
Người nói thì vô tâm, nhưng người nghe thì có ý, Nguyễn Hữu Lượng trong lòng vừa động, liền thử thăm dò hỏi người anh họ này có thể cho hắn một ít Liên châu nõ hay không? Đối phương nghe xong mỉm cười, cũng rất thẳng thắn nói với Nguyễn Hữu Lượng, trong số vật tư hắn vận chuyển cxung có khá nhiều Liên châu nõ, cũng không phải là không thể cho hắn, chỉ là cần phải có một số ngân lượng để bịt miệng mọi người, hơn nữa cũng không thể cho nhiều được.
Nguyễn Hữu Lượng nghe vậy mừng rỡ, lập tức xuất ra hai vạn lượng bạc, đổi lấy ba trăm Liên châu nõ từ người anh họ này, rồi giao cho kẻ tâm phúc bảo quản cẩn thận để sử dụng, do đó mới có thắng lợi liên tiếp như ngày hôm nay.
"Phá rồi!"
"Đã phá được rồi!"
Những tiếng hô kinh thiên động địa là cho Cổ đại bang chủ từ trong trầm tư sực tỉnh lại.
Hắn hơi giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên núi, chỉ thấy trên đó vốn cắm cờ của Minh Giáo, nay đã đầy người của các bang phái nhỏ và ngũ đại bang phái, thật sự đã bị công phá.
Nguyễn Hữu Lượng hơi cau mày, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo lực phòng thủ của các cứ điểm trước đó, cửa ải cuối cùng này đáng lý ra là phải khó công mới đúng, làm sao mà chỉ trong chốc lát đã bị đám quân tạp nhạp này công phá, chẳng lẻ là có âm mưu gì đây? Không lẽ lũ hộ pháp Minh Giáo trốn hết rồi hay sao?
"Ồ, nếu đã phá, tại sao không đi lên?" Một thanh âm khó nghe vang lên, trong giọng nói cũng không có ý tôn kính Cái bang bang chủ chút nào.
Theo lý thuyết Nguyễn Hữu Lượng hẳn là sẽ giận dữ, nhưng lúc này Cái bang chủ lại quay người, rất cung kính hồi đáp:
"Trương tiên sư, ta thấy lần phá quan này có chút kỳ quái, sợ rằng có âm mưu gì đó ở trong, cho nên cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất!."
"Sợ cái gì, có ta ở bên cạnh ngươi, chỉ bằng những người này có thể làm bị thương ngươi sao? Mau đi, mau đi! Ta đã ở đây cả đêm rồi, buồn muốn chết được, giải quyết bọn người Minh Giáo kia sớm một chút, lão nhân gia ta cũng sớm được nghỉ ngơi" Thanh âm này cũng khá già nua, nhưng lại có giọng điệu rất kẻ cả, nghe xong khiến người ta cực kỳ chán ghét.
Người này chính là Trưởng Môn của Võ Đan, hắn chính là hậu duệ của Trương Tam Phong, hắn là Trương Ba Gió không hiểu thế nào mà lại lên nắm quyền Võ Đan, từ ngày hắn nắm Võ Đan thì môn phái xuống dốc hẳn, từ một môn phái top đầu của lục phẩm thì nay bị rớt xuống vạn trượng ngang tầm bọn Không Động, Hoa Sơn. Nhưng dù sao danh tiếng Võ Đan vẫn còn đó nên Nguyễn Hữu Lượng vẫn giả bộ cung kính cho qua việc.