Chương 9: : Thoát Ly

Hữu Lãnh Thiền trúng ám khí của Âu Lạc lúc này mới hiểu rằng hắn đã đánh giá Âu Lạc quá thấp. Nhưng không đợi chất độc chạy vào tim thì lão dùng bí pháp khiến máu độc trong người tuông ra sạch sẽ. Điều này khiến lão mất máu nặng và thực lực đại giảm.

Khi tống tất cả chất độc ra ngoài lão mới thở phào nhẹ nhõm lúc này mới nhớ đến Âu Lạc, hắn chuẩn bị ngó xem tên tiểu tử này ở đâu thì một ánh sáng lóe lên, thanh kiếm đã chém đứt gân cỗ của lão.

Âu lạc sau khi chém đứt cổ lão thấy lão yêu lúc này nằm vật ra đất hấp hối thì thở phào nhẹ nhõm mà nói với lão yêu.

-Ngươi tưởng ta ngu như mấy con quái vật đợi mấy thằng siêu nhân biến hình xong mới ra tay hay sao? Lúc ngươi đang tống chất độc ra ngoài thì ta không ra tay thì còn đợi lúc nào.

Đang hí hửng tự hào thì Âu Lạc cảm thấy chân khí đã cạn, lúc này cơn nghiện hút máu do công pháp bắt đầu gây ra. Hắn lên cơn co giậc, nếu lúc này không có máu để uống thì hắn sẽ chết. Nhưng máu gà máu lợn trong người nào còn nữa, chiến đấu lão yêu này thì nó cũng tan nát hết rồi.

-A a a!

Đau đớn quá đau đớn.

-Máu ta cần máu!

Hai mắt Âu Lạc đỏ ngầu, tác dụng phụ của Hút Máu đại pháp đã ra thì người ta sẽ mất đi lý trí. Trong tâm trí Âu Lạc giờ đây chỉ có máu mà thôi. Và căn phòng lúc này nguồn cung cấp máu duy nhất là Hữu Lão yêu đang nằm hấp hối.

Âu Lạc điên cuồng hút máu lão...

Qua một lúc lâu Âu Lạc cũng tỉnh táo lại, hắn lúc này mới nhớ đến cái quan trọng lúc này là tìm thuốc giải độc.

Lục xoát trên thi thể Hữu Lão Yêu, Âu Lạc phát hiện ra nhiều thứ rất có giá trị nhưng hắn tạm thời chưa quan tâm đến, sau khi mò mẫm một hồi hắn cũng thấy được 1 lọ thuốc màu xanh. Âu Lạc mở nắp ra ngửi thử vị thuốc trong lọ thì thấy tinh thần sản khoái, cảm giác như chất độc trong cơ thể tản đi một chút xíu.

-Chính là nó, đây chắc hẳn là thuốc giải.

Vui mừng Âu Lạc uống một viên thuốc thì lúc này cơ thể bức ra các chất nhờn màu đen. Quả là những chất độc hại, Âu Lạc vui mừng, vậy là từ nay hắn không phải sống thấp thỏm lo âu bị gϊếŧ nữa.



-Sao ta cảm thấy dường như bản thân mạnh hơn rất nhiều?

Âu Lạc cảm giác cái gì đó không đúng liền thử vận Chạy khinh công thì hắn bị va mạnh vào tường khiến đầu choáng mắt hoa.

-Sao ta lại có tốc độ nhanh như vậy? Không lẽ là...

Điều Âu Lạc nghĩ đến đó là không lẽ khi nãy hắn hút máu của lão yêu từ đó nội công cả đời của lão đã được truyền cho Âu Lạc rồi hay sao? Rất có khả năng vì công pháp này chính là như thế, đây quả là một niềm vui ngoài ý muốn, quả là tay không bắt giặc, vô duyên vô cớ có được nội công cả đời Hữu Lãnh Thiền tích cóp.

Niềm hân hoang qua đi Âu Lạc kiểm tra lại chiến lợi phẩm trên người Hữu Lãnh Thiền, ở đây có tổng cộng 100 Ma Thạch, 2 quyển bí kiếp võ công là Càn Khôn Đại Nã Di và Hấp Tinh Đại Pháp. Bên canh đó là một bức tranh vẽ một bầy hạc đang bay trên núi non hùng vĩ. Một bức tranh vô cùng tầm thường, Âu LẠc định vức đi nhưng lại nghĩ lại.

Tông môn giờ này chắc chắn đã bị tiêu diệt vì thế hắn mới đem những thứ quan trọng nhất theo bên người, hai võ công Càn Khôn Đại Nã Di và Hấp Tinh Đại Pháp tất nhiên là hắn chưa học thành nên mang theo để luyện, không như truyện tiểu thuyết khác. Các nhân vật phản diện sau khi bị gϊếŧ đều cất giấu võ công hắn thành thạo, điều này là khá vô lý vì nếu bạn đã thành thạo võ công đó thì mang theo bên người làm gì? Mang theo cho nặng hay gì?

Nhưng trường hợp này thì khác, giống như nhà bị cháy, tất nhiên chủ nhà ôm những thứ quan trọng nhất đem theo bên người thì bây giờ tông môn bị diệt thì Hữu lão mang mấy tuyệt học trấn phái theo cũng không lạ gì.

Âu Lạc lúc này cảm giác cơ thể nhơn nhớt, khi nhìn lại hắn mới nhớ ra chất độc vừa thải ra dính đầy quần áo, phải nên tắm rửa sạch sẽ, để lâu lại không hay. Hắn tạm thời thay một bộ y phục màu đen mở mật thất mật, sau khi quan sát xung quanh không có ai thì nhanh chóng thất trốn thoát khỏi tông môn này.

...

Dọc đường đi, hắn thấy dấu vết của địch, có khả năng tránh được thì tránh, trốn được thì trốn, tận lực che dấu hành tích của mình, cho đến khi cách chỗ rìa Minh Giáo hơn một dặm thì bị một nhóm người áo rách chặn đầu, không có cách nào ẩn thân thêm nữa, rút cuộc cùng địch nhân lần đầu tiên tiếp xúc chính diện.

Hiện tại có mười tên cầm cương đao, từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây, đem hắn vây ở giữa. Nhìn cách ăn mặt rách rưới thì biết ngay lũ Cái Bang chứ không đâu xa lạ.

Từ trên bộ pháp hành tẩu nhìn ra, trong đó đại bộ phận mấy tên trên ống tay tay áo có một đạo bạch tuyến võ công kém cỏi nhất, mà hai gã trên ống tay áo có hai đạo bạch tuyến thì võ công cao hơn rất nhiều, nhưng cao nhất chính là tên có ba đạo bạch tuyến, trên mặt có vết sẹo, hắn hiển nhiên chính là đầu mục của đám người này.

Tên cầm đầu có vết sẹo này cũng cẩn thận đánh giá kẻ bị vây khốn dưới tay của mình, hắn trong lòng đã cảm thấy có chút kỳ quái.

Điều này cũng khó trách, trong mấy người này, Âu Lạc bây giờ đầu tóc rối bời, dơ dáy nhếch nhác, lại bốc lên mùi thum thủm hôi thúi, thoạt nhìn giống như ăn xin còn hơn bọn chúng, mà Âu Lạc hai mắt vô thần, da tay ngăm đen, không giống kẻ có võ công nhưng vì sự cẩn thận nên đám cái bang vẫn chưa dám tấn công vội.

Ba người bất luân bất loại (1) đứng chung một chỗ, làm cho tên đầu mục danh tiếng tự nhận là giang hồ lão luyện này cũng có chút buồn bực.



Hắn đem ánh mắt đề phòng hướng tới mấy kẻ dưới tay, sau đó cao giọng hướng về phía đối diện hô: "Bất kể ngươi là ai, Minh Giáo bây giờ đã hết rồi, ngươi đầu hàng đi, có khả năng tha chết cho ngươi."

Âu Lạc cười một cái, ngày trước hắn cùi bắp còn không sợ đám này, huống chi bây giờ nội công tăng mạnh thì bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Âu Lạc vừa nghe, hai tròng mắt hung quang chợt lóe, lớn tiếng nói: "Từ phục sức các ngươi xem ra, đúng là đệ tử sơ đẳng của Cái Bang dù sao chúng ta cũng không có ân oán nên hãy tránh ra kẻo ta lạm sát người vô tội."

Kẻ cầm đầu nhóm sơ đẳng Cái Bang nghe thấy nổi giận vội lao lên tấn công, nhưng Âu Lạc biến mất ngay tầm mắt khiến tên nọ thất kinh, vừa định vũ động cương đạo, nhưng chợt thấy trong tay nhẹ bẫng, đao đã ở trong tay địch nhân đối diện rồi, hắn hoảng loạn vội vàng lùi lại, song đã muộn, một đạo bạch quang xẹt qua trước mắt, thân thể hắn đã tách rời làm hai.

Chuỗi động tác liên tiếp của Âu Lạc, khéo léo hoàn hảo, nhanh như thiểm điện, làm cho đám đệ tử Cái Bang còn lại chưa kịp phản ứng, đã bị Âu Lạc đoạt đao, gϊếŧ người.

Đám người còn lại sắc mặt đại biến, đặc biệt là tên cầm đầu mặt sẹo, bởi vì hắn võ công cao hơn nhiều so với những người khác, nên tâm tư hắn cũng lợi hại nhất. Hắn rất rõ ràng, biết mình đã gặp phải cao thủ, căn bản là bọn hắn không có khả năng chống lại, bởi vậy hắn rất quyết đoán ra lệnh:

"Toàn bộ lui lại, có thể chạy một người thì chạy một người, mau phát tín hiệu, kêu cao thủ tăng viện!"

Những lời này nhắc nhở những tên áo rách khác, bọn chúng ầm ầm một chút, từ tư thế vây bắt lúc đầu, chuyển qua chạy trốn tứ tán, hướng bốn phương tám hướng đào thoát, có vài người một bên thì chạy, một bên thì đem tay sờ vào lòng ngực, xem chừng phải lấy ra tín hiệu cấp báo.

Tên áo rách có hai đạo bạch tuyến chạy nhanh nhất, nhô lên hụp xuống vài cái đã trốn ra xa ngoài mấy trượng.

Hắn trong lòng mừng thầm, nghĩ rằng mình có hi vọng chạy thoát, nhưng chợt thấy lạnh sau gáy, một đoạn kiếm bén nhọn dài nửa tấc từ yết hầu đâm ra, sau đó lập tức lại biến mất vô ảnh vô tung, hắn không nhịn được hoảng sợ, muốn lên tiếng kêu to, nhưng cảm giác được toàn thân giống như bị rút hết sức lực, trở nên mềm nhũn, không có chút khí lực nào, tiếp theo trơ mắt nhìn thân thể chính mình từ từ ngã xuống, mặt ngửa xụi lơ trên mặt đất, đã không thể động đậy nữa.

Lúc này hắn mới hiểu được, mình cũng bị người từ sau phía sau thân đâm một kiếm xuyên qua yết hầu.

Tên áo rách này rất không cam lòng, hắn rõ ràng đã chạy thoát xa rồi, như thế nào lại chết nhanh như vậy?

Hắn cố sức đem đầu quay hướng một bên, rút cuộc thấy được một màn cuối cùng trước khi chết: một cái bóng đen, thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng một tên áo rách thoát ra xa nhất, sau một kiếm phiêu phiêu, bóng đen có chút nhoáng lên rồi biến mất, sau đó lập tức xuất hiện phía sau một gã đồng môn khác, lại cùng một dạng bạch quang hiện lên, lúc này một kiếm lại xuyên qua yết hầu từ phía sau, thân thể hắn giống như mình ngã xuống trên cỏ, từ cuống họng máu tươi phun ra ngoài.

Sau khi nhìn xem hết thảy điều này, tên áo rách mới mỉm cười nhắm mắt xuôi tay, bởi vì hắn biết tự mình cũng sẽ không cô đơn, rất nhanh sẽ có nhiều người xuống bồi tiếp hắn, bóng đen kia quỷ mị sẽ không tha một người nào trong hắn.